Duck hunt
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211571

Bình chọn: 7.00/10/1157 lượt.

iết tên

của anh, biết số điện thoại của nhau. Quan hệ của hai người lúc mới quen nhau rất không rõ ràng….chỉ trong nháy mắt kí ức trong đầu liền được

cất đi, không phải là cô đã quên, mà là cô không muốn mất đi hồi ức này, vậy nên chỉ có thể biến nó thành hồi ức, cô và Chung Dương, chỉ còn lại trong hồi ức thôi.

"Chung Dương.......Xin lỗi......." Có phải cô mới là người phản bội tình cảm của hai người, phản bội lại Chung Dương, phản bội lời thề tình yêu giữa bọn họ, làm tổn thương Chung Dương, cũng làm tổn thương những người bên cạnh.

Chung Dương nhẹ mỉm cười:

"Sao mà em vẫn còn ngốc nghếch như vậy? Xin lỗi cái gì chứ? Chỉ là anh

đột nhiên nhớ tới, đột nhiên nhận ra mình đã già rồi, cũng không ngờ mọi chuyện đã xảy ra nhiều năm như thế, ngày đó, lúc anh mới quen biết em,

em vẫn còn là một cô nhóc hay phá phách." Anh cho là, anh có thể bảo vệ

cô, mãi mãi là như vậy, nhưng không ngờ kết thúc lại đau đớn đến thảm

hại đến như thế này.

"Anh đâu có già đâu, mới chỉ 31 tuổi thôi

mà," Trong thâm tâm Tả Á, nói không có tình cảm chính là nói dối, Chung

Dương làm bạn của cô từ những năm tháng cấp hai, ở bên cô cùng cô vượt

qua tuổi mười tám, ở bên cô trong suốt cuộc sống đại học, cho cô quá

nhiều điều tốt đẹp và ấm áp. Nhưng vốn nên thân mật rồi yêu nhau, cuối

cùng lại chỉ có thể thấy cảnh mà không còn người.

Chung Dương

nhếch môi mỉm cười, không nói gì nữa. Nhưng sự trầm mặc này lại khiến

cho Tả Á nhất thời không biết nên đối mặt với anh như thế nào, im lặng

hồi lâu mới hỏi: "Anh......bây giờ anh sống có tốt không?"

"Cũng

không tệ, rất thoải mái." Chung Dương vừa mới nói xong, điện thoại di

động liền kêu lên, anh vội bắt máy: "Đế đô, được rồi, lập tức tới

ngay......."

"Anh phải đi đây, anh ta chắc cũng sắp đến rồi, em

có muốn gọi lại cho anh ta không?" Chung Dương cúp điện thoại, đôi mắt

có chút tham luyến nhìn Tả Á.

"Không cần đâu.......Anh ấy cũng sắp đến rồi......."

"Vậy anh đi trước."

Chung Dương chào tạm biệt Tả Á xong quay người rời đi, bóng dáng cao lớn của

anh vẫn vậy, nhưng ngay trong khoảnh khắc anh quay người, Tả Á liền hiểu được thế nào gọi là càng chạy càng xa. Lúc Tả Á nhìn bóng lưng Chung

Dương rời đi tâm trạng có chút phức tạp, đầu đột nhiên bị người khác

xoay lại, thân thể cũng không khỏi quay về phía sau, cô liền thấy được

vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, ánh mắt lo lắng của anh mang theo một

chút tức giận.

"Nhìn còn chưa đủ hả?" Tay của anh nắm chặt mặt cô khiến trong mắt cô chỉ còn có anh.

"Kiều Trạch." Khi Tả Á vừa thấy Kiều Trạch liền cảm thấy rất an tâm, cám giác lo lắng nãy giờ lúc này mới được buông xuống: "Chúng ta về nhà đi, em

mệt quá......." Chạy trên đường lâu như vậy cô không mệt mới lạ.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc chiều Kiều Trạch tới đón Tả Á lại không thấy

người đâu cả, gọi điện thoại thì lại tắt máy, lòng anh như lửa đốt,

không biết cô đã đi đâu, cũng không biết tại sao cô không ở công ty chờ

anh tới đón, tại sao lại ở cùng Chung Dương trong quảng trường, ánh mắt

Tả Á nhìn theo bóng lưng Chung Dương khiến lòng anh khó chịu vô cùng:

"Không nhận điện thoại, không trở về nhà, là vì anh ta sao?"

Tả Á đưa tay che môi Kiều Trạch, vội vàng nói: "Em không cho phép anh tức giận, không cho phép, không cho phép!"

Kiều Trạch cầm lấy tay Tả Á, ôm cô vào trong ngực, nhìn vẻ mặt gấp gáp của

cô, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, lạnh mặt nói: "Điện thoại di động của em đâu? Tại sao lúc anh đến công ty đón em lại không thấy em,

em không biết anh sẽ rất lo lắng sao?"

Thật ra Tả Á cũng không

muốn nói cho anh biết chuyện mình bị bắt cóc, cô không muốn anh phải lo

lắng nhiều, nhưng nếu không nói thì nhất định người đàn ông này sẽ hiểu

lầm cô, sức ghen của người đàn ông này rất lớn nha, Tả Á đành phải kể

lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Trạch nghe.

"Có bị thương chỗ nào

không?" Anh cau mày xem xét khắp người Tả Á một lượt xem cô có bị thương chỗ nào không, lầu ba, cô trèo từ lầu ba xuống đấy, đôi mắt Kiều Trạch

như muốn phun ra lửa, người nào lại dám làm vậy với Tả Á, may mà Tả Á

không xảy ra chuyện gì, nếu như cô bị làm sao, anh thật không dám nghĩ

tới.......Quả đấm nắm chặt đến nổi cả gân xanh.

"Em không có bị

thương, may mắn chạy thoát được, chỉ là, chạy nhiều quá cho nên chân có

chút đau. Kiều Trạch.......anh cõng em được không? Cõng em đến chỗ để xe thôi, em đi không nổi nữa......." Nguy hiểm cũng qua rồi không nên nhắc lại nữa, nhưng chân cô thật sự rất đau, chạy bộ lâu như vậy cơ mà, Kiều Trạch nghe vậy liền vác Tả Á lên vai.

"A.......Kiều

Trạch.......Cõng em là được rồi, không cần phải vác em đâu......." Quảng trường nhiều người như vậy….tư thế này thật sự rất mất mặt, Tả Á xấu hổ giãy giụa không ngừng, Kiều Trạch lại lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn!"

Tả Á bị Kiều Trạch vác đến chỗ để xe, bất mãn nhìn Kiều Trạch, anh nhường

nhịn cô một lần không được sao? Về đến nhà, Tả Á liền đi tắm rửa sạch

sẽ, toàn thân cô đầy mồ hôi, nhớp nháp dinh dính khó chịu vô cùng.

Tắm xong liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, nhưng đôi chân vẫn