
hần bí nói: "Đại ca, không phải anh vẫn nhớ thương đến người
phụ nữ đó phải không a, hai tên nhóc này thật có lòng, đã đem cô ta về
cho đại ca......."
"Khốn kiếp!" Huyền Chí Thương tức giận, đưa
chân đá vào mông Cường Tử, "Ăn gan báo rồi hả? Ai cho các người tự ý
làm? Người đâu?"
Mọi người bị sự giận dữ của Huyền Chí Thương doạ sợ hết hồn, Cường Tử che lại chỗ bị đạp, một ngón tay chỉ vào trong
phòng, lắp bắp nói: "Ở đây ạ.......Trong căn phòng này ạ."
Gương
mặt Huyền Chí Thương tràn đầy sự giận dữ, đi tới, tung chân dùng sức đạp một cái, sức lực rất lớn, cửa lập tức bị bung ra, nhưng trong phòng lại trống không, không có ai ở trong đó cả, mấy người còn lại cũng chạy vào xem, không có ai cả, chỉ có cửa sổ đang mở toang ra.
"Cô ta đâu rồi?" Một tên đeo kính khó hiểu lẩm bẩm.
Đôi mày rậm của Huyền Chí Thương nhíu chặt lại, nhìn thấy tấm ga giường đã
biến mất, rèm cửa sổ cũng bị làm hỏng, giường bị kéo lệch đi, dưới chân
giường còn buộc một sợi dây, anh lập tức hiểu ra, vừa rồi là do quá tức
giận nên không nhìn thấy, bây giờ trên mặt anh lại hiện lên vẻ suy tư,
anh nhấc chân đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy ga giường, và rèm cửa sổ đã
được kết thành một sợi dây, đang nhè nhẹ đung đưa ở bên ngoài. Người phụ nữ này thật thú vị!
Huyền Chí Thương đột nhiên cười lên một
tiếng, quay đầu lại nhìn hai tên đeo kính và Cường Tử: “Loại người ngay
cả một con đàn bà cũng không canh giữ như các cậu cũng dám đòi làm việc
cho tôi?” Nói xong liền túm lấy cổ áo một trong hai tên đeo kính, hung
tợn nói: "Nhớ lấy, đừng bao giờ tự cho rằn mình là người thông minh, cẩn thận mạng không dài......."
"Hiểu…hiểu rồi, thưa Huyền Lão Đại." Tên đeo kính kia không ngừng gật đầu, vẻ mặt kinh hoảng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Huyền Chí Thương buông lỏng anh ta ra, rồi xoay người, nhìn về phía cửa sổ
đang mở, nụ cười bên mội mang theo sự hứng thú, giống như anh vừa nhìn
thấy một bảo vật quý giá, khiến cho ba người đàn ông kia run như cầy
sấy, không biết lão đại vẫn còn giận hay là đang vui nữa.
Bọn họ nịnh hót như thế lại thành phí công vô ích rồi.
Tả Á ngồi bên đài phun nước trong quảng trường, miệng há to để hô hấp,
chạy một hồi lâu khiến cả người cô ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như cô không chạy thoát được, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm
trọng. Sờ sờ chiếc túi trống không, ví tiền và điện thoại di động ...
đều ở trong tay hai tên bại hoại kia rồi, cô muốn gọi cho Kiều Trạch
cũng không thể.
Tả Á nhìn đám người qua lại trong quảng trường,
đứng dậy định đi mượn điện thoại báo cho Kiều Trạch biết, nếu không anh
lại lo lắng mà tìm cô khắp nơi. Tả Á đi tới bên cạnh một người phụ nữ
trung niên, rất lễ phép nói: "Xin lỗi đã làm phiền chị, chị có thể cho
tôi mượn điện thoại di động của chị dùng một chút được không ạ?"
"Tiểu Á!"
Người phụ nữ kia còn chưa kịp mở miệng, Tả Á liền nghe được tiếng người nào
đó ở sau lưng đang gọi tên cô, cô chợt cứng người lại, từ từ xoay người
lại, liền nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Chung Dương!" Cô cúi đầu mở miệng, đã lâu rồi cô chưa gặp lại Chung Dương, đã lâu.......không ngờ: "Anh.......Sao anh lại ở đây?"
"Đi theo
anh." Chung Dương nhìn Tả Á có chút chật vật, gương mặt ửng hồng, trên
trán toàn là mồ hôi, hình như mới vừa làm việc gì đó rất mệt, không nhịn được mà trêu ghẹo cô: "Em thật hăng hái, buổi tối còn đến đây chạy
bộ.......!"
"Đừng có đùa nữa." Tả Á còn chưa tỉnh hồn, lấy đâu ra tâm trạng mà chạy bộ chứ, “Đúng rồi, cho em mượn điện thoại của anh một lát."
Chung Dương không hỏi nhiều, liền lấy điện thoại di động
ra đưa cho Tả Á, Tả Á vội vàng bấm số điện thoại của Kiều Trạch, không
đợi cô mở miệng nói, bên kia đã truyền đến tiếng hét lạnh lùng đầy phẫn
nộ: "Ai đó? Nói chuyện đi!"
"Em, là em." Tả Á vội trả lời.
"Đang ở đâu?" Giọng điệu Kiều Trạch trở nên mềm nhũn, nhưng Tả Á nghe thấy anh vẫn còn rất sốt ruột.
"Ở quảng trường, bên cạnh đài phun nước. Vâng, vâng, em chờ anh tới. Em
biết rồi......." Tả Á nói xong cúp điện thoại, rồi đưa trả điện thoại di động lại cho Chung Dương.
Chung Dương nắm điện thoại, hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười hỏi: "Gọi cho Kiều Trạch à?"
Tả Á cúi đầu "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa.
"Em còn nhớ noi này không?" Chung Dương đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Tả Á ngẩng đầu lên nhìn Chung Dương.
Chung Dương có chút buồn bã mỉm cười: "Chúng ta.......quen nhau ở chỗ này biết, em.......quên rồi sao?"
Tả Á dời tầm mắt nhìn về nơi xa kia, cô quên rồi sao? Không, cô không
quên.......Cô đã từng đến nơi này đau lòng khóc nức nở, Chung Dương đến
đưa khăn tay cho cô lau nước mắt.
"Anh đi theo tôi làm gì?!"
“Tôi đi theo một người đòi chịu trách nhiệm! Em.......khóc thật dọa người!"
"Tôi phải đi đây, anh đừng đi theo tôi nữa."
"Em giẫm hỏng giày tôi rồi, đôi giầy này rất quý, hơn nữa nói không chừng chân của tôi cũng bị thương rồi!"
"Đừng đùa cợt nữa!"
"Cho tôi số điện thoại của em!"
"Tôi không có điện thoại di động!"
... ...
Trong quán cà phê cô tát Chung Dương một cái, ở quảng trường này cô b