
ong một khoảng
khắc mà anh đã có thể khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường, giống như
chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy, Tả Á đưa tay sờ lên cổ
mình, ướt, là dấu vết của nước mắt, đó không phải là mơ.
Tả Á sửa sang lại áo ngủ trên người, đưa tay cột lại tóc, tránh để cho bộ dáng
mình lôi thôi, vừa lúc định rời khỏi giường thì đột nhiên có rất nhiều
người xông vào phòng ngủ, Tả Á giật mình ngây người tại chỗ, chỉ thấy
mẹ, dượng Kiều, Mạch Tử, A Long đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
"Mẹ, dượng......." Tả Á liền hô lên gọi những người vừa đột nhiên xuất hiện
này. Kiều Trạch đen mặt từ bên ngoài đi vào, kéo chăn bao kín hết lấy bộ quần áo mát mẻ trên người Tả Á, lông mày nhíu chặt lại.
"Tiểu Á, sao sắc mặt con lại kém như vậy?" Điền Văn Lệ đi tới, nhìn khuôn mặt
tái xám của Tả Á, hình như cô đã ngã bệnh, "Con khó chịu chỗ nào sao?"
Mạch Tử trừng mắt nhìn, chỉ vào ánh mắt sưng đỏ của Tả Á, hỏi: "Sao thế? Lại khóc nhè rồi. Có phải cậu nhỏ lại ăn hiếp cậu không ?"
"Hả?
Không có, không có......." Tả Á vội vàng lắc đầu, xong nghi hoặc nhìn
mọi người, "Mẹ, dượng.......sao mọi người lại đột nhiên tới đây thế ạ?
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Không phải bọn họ đều đã biết
hôm qua đấy chứ?
Mạch Tử liếc mắt nói: "Không phải cậu định hôm
nay sẽ đi đến thành phố X à? Cả nhà muốn đi tiễn cậu, tớ và A Long cũng
đã bàn bạc xong rồi, bọn tớ sẽ cùng đi với cậu, tránh cho mọi người lo
lắng vì để cậu đi một mình."
Tả Á nhìn qua sắc mặt Kiều Trạch,
gương mặt anh vẫn bình tĩnh, thân thể cao lớn nghiêng người tựa vào
chiếc bàn ở đầu giường. Tả Á quay đầu lại nhìn mọi người, có chút áy náy nói: "Chuyện đó...... Tạm thời con sẽ không đi thành phố X nữa......."
Gương mặt Mạch Tử hiện lên chút giảo hoạt, nhìn Kiều Trạch hỏi: "Sao lại không đi nữa ? Không phải cậu từng nói là muốn đi sao?"
Tả Á nhìn thấu được ý đồ của Mạch Tử, không nhịn được mà nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đáng thương: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ đang bị bệnh à?"
"Sao lại đột nhiên ngã bệnh?" Vẻ mặt Điền Văn Lệ quan tâm, đưa tay sờ lên
trán Tả Á, trán cô có chút nóng, "Uống thuốc chưa? Hay là đi tiêm?"
"Con không sao đâu mẹ, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Bị bệnh thì phải cố gắng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ ở lại chăm sóc cho con." Điền Văn Lệ sợ không có ai chăm sóc cho Tả Á, quan hệ giữa Kiều Trạch và Tả
Á, bọn họ chỉ biết lúc trước kia nhưng không biết được tình hình hiện
tại.
"Con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt." Kiều Trạch đưa tay ôm
lấy bả vai Tả Á, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự cưng
chiều.
Như nhận thấy Kiều Trạch và Tả Á vừa trải qua chuyện gì
đó, quan hệ giữa hai người dường như cũng tốt lên rất nhiều rồi, Kiều
Vân bật cười ha hả: "Được rồi, chúng ta đi về thôi, còn để cho Tả Á nghỉ ngơi, có Kiều Trạch chăm sóc là được rồi, vợ của nó đâu đến lượt chúng
ta quan tâm."
Dượng Kiều nói những lời này rất có lí, nếu Tả Á
không đi thành phố X nữa, thì cũng không cần phải đi tiễn nữa, hơn nữa,
hiện tại Kiều Trạch cũng đã về nhà, lại có vẻ như Kiều Trạch và Tả Á đã
giải toả những hiểu lầm trước đây rồi, mọi người cũng vui vẻ vì cuối
cùng hai người bọn họ đã hòa thuận, dặn dò mấy câu liền rời đi.
Kiều Trạch tiễn mọi người đi về xong liền đi mua đồ ăn, đoạn đưởng đi khá
dài, đồ ăn cũng đã nguội mất, trong lúc hâm nóng đồ ăn, trong đầu anh
lại văng vẳng lời nói của Tả Á, "Kiều Trạch anh thích em", khóe môi anh lại nhẹ nhàng cong lên.
Hâm nóng cháo anh liền mang vào phòng
ngủ, nhưng Tả Á lại ngủ thiếp đi mất rồi. Kiều Trạch đặt chén cháo trong tay xuống bàn cạnh đầu giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay kiểm tra
trán của cô, vẫn còn hơi nóng, cô phải thêm uống thuốc. Anh không muốn
đánh thức cô dậy, nhưng không thể không uống thuốc được, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: "Tiểu Á, dậy uống thuốc nào, uống xong lại ngủ
tiếp, được không?"
"Kiều Trạch......." Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, miệng khẽ lẩm bẩm, "Anh.......anh sẽ không đi mất chứ.......?"
Kiều Trạch nhẹ cong môi, cúi đầu hôn xuống tóc mai cô, thấp giọng nói: "Sẽ
không!" Hai cánh tay của anh ôm lấy cô thật chặt, dường như bây giờ mùa
đông mới thực sự qua đi, trong tim, trong đầu anh có cô, mà trong lòng
của cô cũng đã bắt đầu có anh.......
Từ bị căm hận, đến được
thích, cả chặng đường này Kiều Trạch đã phải trải qua rất nhiều khó khăn vất vả, cũng đã phải chờ đợi quá lâu. Cuộc sống vẫn cứ như vậy mà tiếp
diễn, nhân viên trong công ty đều dễ dàng nhận ra tâm trạng của Kiều
Trạch gần đây rất tốt, mặc dù vẫn mang bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc
trước kia, nhưng đã không còn vẻ nặng nề nữa.
Sau đó Kiều Trạch
mới biết, thì ra không phải là Tả Á muốn rời khỏi thành phố A, mà chỉ là muốn đi thăm một đưa trẻ tên Tiểu Duyên, lời mà Mạch Tử nói với anh chỉ là do cô cố ý làm bậy để khiến cho anh bộc lộ ra nỗi sợ hãi giấu kín
tận đáy lòng.
Anh sợ Tả Á rời đi, cũng căm hận Tả Á rời khỏi
mình. Cho nên anh mới bộc phát, mà Tả Á cũng vì muốn giải thích, cho nên mới đuổi theo anh đến khách sạn, nhưng lại thấy được cảnh anh và Tình
Văn đang