
ợc sự không kìm nén được cảm xúc của cô.
Yêu là một việc rất đỗi tự nhiên, nhưng buông tay lại cần rất nhiều thời
gian và dũng khí, mà anh đang tự cho mình một khoảng thời gian để học
cách quên, học cách buông tay. Kiều Trạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái
nhợt của Tả Á, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao. Anh cứ nghĩ
rằng, cô đang đố kị, cô đang ghen, thậm chí cô.......đã có chút yêu anh, nhưng làm sao có thể, sao cô lại có thể yêu anh được, trái tim của cô
đều đã thuộc về Chung Dương rồi. Cho dù là cô không còn hận anh nữa,
cũng không thể nào yêu anh được. Chuyện cô mất khống chế ngày hôm qua
cũng thực chẳng mang ý nghĩa gì.
Đang suy nghĩ thì chuông điện
thoại di động chợt vang lên, Kiều Trạch móc điện thoại di động ra, là
Tình Văn, anh cúi đầu nhìn Tả Á đang nằm trong ngực mình, cậy bàn tay
đang nắm lấy mình của Tả Á ra.
Bàn tay Tả Á trở nên trống rỗng, mất mát.......
Kiều Trạch do dự một chút rồi nghe điện thoại.
"Anh.......Tả Á không sao chứ?"
Kiều Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Tả Á: "Không sao."
"Vậy thì anh về đây được không? Ở một mình em sợ......."
Sau một hồi yên lặng Kiều Trạch có chút mệt mỏi nói: "Em nghỉ trước, đừng chờ anh."
"A, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em cúp trước đây." Tình Văn có chút cô đơn cúp điện thoại.
Kiều Trạch tắt điện thoại di động, đang định tắt đèn đi, lại chợt nghe thấy
Tả Á đang mê sảng cái gì đó, giống như…anh nghe thấy tên của mình. Kiều
Trạch không nhịn được mà dừng lại, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của
Tả Á.
"Kiều Trạch.......Đừng đi.......Đừng......."
Anh đột nhiên xoay người lại nhìn về phía cô, mắt cô vẫn nhắm chặt, vẫn còn
đang ngủ say, cô chỉ là đang nói mơ, khuôn mặt ửng đỏ, khóe mắt có nước
mắt trong suốt chảy ra, Kiều Trạch đi đến trước giường, khom lưng xuống
bên giường, đưa tay cầm bả vai của cô, "Em.......Đang nói gì? Nói gì?"
Tả Á mơ màng mở mắt ra, như tỉnh như mê, cũng đưa tay ôm lấy cổ Kiều
Trạch, vùi mặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh, đau đớn khóc nức nở:
"Đau ...... Tiểu Á ... ... Nhớ anh....... Giống như ... ... Kiều Trạch
... ...."
Trái tim Kiều Trạch đột nhiên không thể khống chế được
mà trở nên cuồng loạn, lời nói đứt quãng lời của cô, mỗi một chữ lại rõ
ràng như gõ vào trái tim Kiều Trạch, hai tay anh run rẩy nâng gương mặt
gầy gò của Tả Á lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, có chút hấp tấp cắt
lời cô, nói: "Nói lại lần nữa, anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi!"
Nhưng Tả Á chỉ ôm anh thật chặt, không nói thêm gì nữa. Cái trán nóng bỏng,
bàn tay nhỏ bé lại lạnh lẽo, cô sốt rồi, hơn nữa, sốt cũng không nhẹ. Cô chỉ là đang nói mê sảng, đầu nóng cho nên mê sảng thôi, nhưng, những
lời đó cũng đủ làm cho anh động lòng.......
Kiều Trạch gọi bác sĩ tới truyền nước biển cho Tả Á, bởi vì cô nhất định không chịu uống
thuốc. Cho đến khi trời sáng, Tả Á mới hết sốt. Khi tỉnh lại, cô có chút mơ màng, cô đang ở nhà sao? nhưng sao cô lại ở nhà? Làm thế nào cô về
nhà được?
Cô nhớ mình đã lên nhầm xe, bị đưa đến nhà của một
người đàn ông kì lạ, còn có đứa bé tên Thần Thần, biệt thự, mưa to,
phòng khách sạn, Kiều Trạch, Tình Văn, mọi chuyện đã xảy ra, từng đoạn
kí ức cứ đua nhau hiện về, hình ảnh Kiều Trạch và Tình Văn ở trong khách sạn cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Đầu của cô lại bắt đầu đau đớn, trái tim
cũng co rút từng cơn, cô không chịu đựng được mà ôm lấy tim mình, cô
nhất định là bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Không thể
tiếp tục suy nghĩ nữa, cô kéo chăn mỏng trùm qua đầu, nằm mơ, nằm mơ,
mọi chuyện ngày hôm qua nhất định là do cô nằm mơ thôi, tự thôi miên
chính mình thôi. Trong lúc cô đang cố trốn tránh, lại chợt có người
không chút khách khí xốc chăn của cô lên, phá vỡ giấc mộng hão huyền của cô, tầm mắt Tả Á liền chạm ngay vào gương mặt tuấn tú khiến cô luôn lo
được lo mất. Cô không vui mừng như tưởng tượng mà thoáng cái gương mặt
trở nên trắng bệch, Tả Á theo bản năng túm lấy chăn, muốn trốn tránh
gương mặt này, nhưng Kiều Trạch lại không cho cô cơ hội đó.
"Tại
sao không dám nhìn mặt anh?" Kiều Trạch ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt không
chút gợn sóng hỏi cô, trong tay của anh đang bưng một chén cháo trắng,
một tay đặt lên trán cô để thử nhiệt độ, "Còn chỗ nào không thoải mái
không?"
Tả Á nhìn Kiều Trạch, cảm thấy như có cái gì đó không đúng, Tả Á kinh ngạc nằm ở đó, một câu cũng không nói ra được.
Kiều Trạch đến gần cô, đôi mắt đen khẽ nheo lại nhìn cô đe dọa, trầm giọng hỏi: "Hôm qua sao đột nhiên lại chạy trốn?"
"Anh.......rất thích Tình Văn sao?" Tại sao lại trốn chạy, cô không biết, không biết,
theo bản năng không muốn nghĩ tại sao mình làm vậy nữa, trong lòng chỉ
có ý nghĩ này thôi, "Anh.......anh muốn kết hôn với cô ấy sao?"
"Sao? Em muốn thành toàn cho anh hả?" Đôi mắt Kiều Trạch lạnh xuống mấy phần, anh đặt chén cháo lên chiếc bàn ở đầu giường, rồi đứng ở bên giường,
hơi thở lạnh lùng bao lấy quanh thân, có chút thất vọng, lại có chút tức giận, lửa giận phừng phừng nói: "Anh thích ai em còn không biết sao?
Nhiều năm như vậy, trong lòng em, anh vẫn không là cái gì