
thế?"
Tả Á quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi đang ôm một con gấu nhỏ đứng ở cửa, đôi mắt mịt mờ vì buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé
dụi dụi mắt, hình như cậu nhóc đang ngủ thì bị hai người đánh thức.
Người đàn ông này vốn dĩ đang rất hung dữ, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé
liền lập tức thay đổi thái độ, trở thành một người cha hiền lành: "Thần
Thần bị đánh thức à?"
Bé trai đi đôi dép bông tiếng gần tới chỗ
Tả Á, bàn tay nhỏ bé ấm áp kéo kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của Tả Á:
"Cô à, tính khí ba con có chút nóng nảy, nhưng ba là người tốt, cô đừng
sợ, Thần Thần đưa cô đi lau khô tóc nhé."
Ngay khi bàn tay nhỏ bé ấm áp kia chạm vào bàn tay Tả Á, Tả Á hoàn toàn đầu hàng.
Vào nhà, người giúp việc dẫn Tả Á đi tắm rửa, đưa cho cô một bộ quần áo khô ráo, người giúp việc nói đó là quần áo của cô Thần Thần, cũng rất vừa
vặn với cô. Lúc Tả Á từ phòng tắm đi ra đã thấy người đàn ông tính tình
thô lỗ kia ngồi trên ghế sofa, còn Thần Thần thì đang ngồi bên cạnh
người đàn ông đó, tay nhỏ bé nâng mặt, nhìn Tả Á không chớp mắt.
"Dì thật là xinh đẹp! Ba à, cô ở nơi nào thế?"
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng : "Nhặt được ở trên đường."
Tả Á cau mày, không khỏi trừng mắt liếc người đàn ông kia, vẻ mặt anh ta
mang nét hào phóng của người đàn ông, cô đi tới trước mặt Thần Thần,
không nhịn được mà đưa tay sờ sờ mặt của nó : "Thần Thần mấy tuổi rồi ?"
"Thần Thần bốn tuổi ạ." Thần Thần nói xong đưa ra bốn ngón tay ra, cực kỳ đáng yêu.
Đôi mắt to tròn đen láy của Thần Thần nhìn Tả Á, bộ dạng giống như một ông
cụ non nói : "Dì, sao ba con lại nhặt dì ở trên đường ? Sao dì không
mang theo ô, dầm mưa sẽ bị bệnh đó."
Tả Á khẽ cười, trong lòng lại nhớ đến Tiểu Bảo, trái tim nhè nhẹ đau : "À,…..cô quên mang ô."
"Được rồi, Thần Thần nên đi ngủ thôi, nếu không ngày mai lại ngủ nướng đó."
Người đàn ông đứng dậy hai cánh tay vươn tới, ôm lấy bả vai Thần Thần,
giờ khắc này, Tả Á cảm nhận được tình cảm giữa cha và con trai thật thân thiết.
"Cô ơi, cô có thể kể chuyện cổ tích cho Thần Thần nghe được không? Đã lâu rồi ba con không kể cho con nghe."
Người đàn ông lại nói: "Được rồi, Thần Thần, đi ngủ thôi."
Thần Thần chép miệng, vẻ mặt như có chút mất mát, Tả Á không nhịn được nói: "Tôi.......tôi nghĩ tôi có thể.... ..."
... ...
Thần Thần nằm bên cạnh Tả Á nghe cô kể chuyện cổ tích rồi dần dần chìm vào
giấc ngủ, mà Tả Á cũng buồn ngủ, nằm trên giường Thần Thần mà ngủ thiếp
đi, ngủ rất say rất sâu, trong ánh trăng mờ nhạt một đôi tay mạnh mẽ bế
cô lên, hơi thở quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cô không nhịn được
mà rụt đầu lại, muốn hấp thu sự ấm áp của anh, thế nhưng sự ấm áp này,
tại sao, ngay cả trong mơ cũng làm trái tim cô đau nhói.
Kiều
Trạch ôm Tả Á từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn người đàn ông kia, Huyền Chí
Thương, trên thương trường cũng đã từng gặp mặt một lần, chỉ là không có hợp tác gì với nhau thôi: "Quấy rầy anh rồi, cảm ơn anh Huyền đã chăm
sóc cho vợ của tôi."
Vợ của tôi, khi Kiều Trạch nói ra ba chữ này đã thể hiện sâu sắc ham muốn giữ lấy cô của anh, anh như đang tuyên bố
cái gì đó, Huyền Chí Thương nhíu nhíu đôi mày rậm, trong mắt như có chút không chút kiên nhẫn: "Có gì đâu, chỉ tiện tay thôi mà."
Kiều
Trạch không nói gì nữa, ôm Tả Á rời đi, Đường Lăng và Từ Bân cùng nói
lời xin lỗi với Huyền Chí Thương, rồi cũng xoay người rời đi. Huyền Chí
Thương nhìn bóng dáng Kiều Trạch rời đi, trong mắt lóe lên cái gì đó.
Bên tai loáng thoáng nhớ lại một câu nói, anh à, có thể cho tôi một điếu thuốc được không?
Ánh mắt của cô lúc ấy rất cô đơn, rất yếu ớt thật giống như một mảnh thuỷ
tinh mong manh dễ vỡ. Hôm nay, anh lại thấy cô mất hồn đứng giữa trời
mưa lớn, tại sao lúc nào anh nhìn thấy cô cũng đều là lúc cô đang phải
chịu bi thương?
***
Kiều Trạch ôm Tả Á trở về nhà, Tả Á
vẫn chưa tỉnyh lại, anh chỉ định đặt cô lên giường rồi anh sẽ đi ng, thế nhưng tay của cô lại níu chặt lấy quần áo anh giống như người chết đuối vớ được chiếc bè gỗ, không chịu buông tay.
Kiều Trạch không tiếp tục động đậy nữa, mà nằm xuống bên cạnh cô, mặc cho cô dựa vào ngực
anh, cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ, anh biết, cô yêu Chung Dương,
anh biết. Nhưng….anh không cách nào hiểu cô được.
Anh biết, đến
cuối cùng anh cũng không thể nào chiếm được trái tim cô, cô trong lòng
anh chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ như một chiếc lông hồng thôi. Anh đã
từng nói, anh có thể, có thể đi vào trái tim cô, cho dù không có được
trái tim cô, thì chỉ cần có cô thôi, thế là đủ rồi.
Nhưng trái
tim của cô, ánh mắt của cô lại đều chỉ có Chung Dương, anh trong mắt cô
không đáng giá một đồng, theo đuổi cô nhiều năm như vậy, anh thật sự mệt mỏi, từ thất vọng đã dần dần chuyển sang tuyệt vọng, tình yêu, anh
không thể ép buộc được nữa rồi.
Anh lạnh nhạt với cô, cô không
oán trách, cô nhìn thấy anh và Tình Văn ở bên nhau, cô cũng không quan
tâm chút nào, anh nghĩ anh nên giành cho mình một con đường sống, đi yêu người phụ nữ khác, lấy lại cuộc sống của mình, nhưng tại sao hôm nay Tả Á lại để cho anh thấy đư