
h Kiều Trạch đang hôn cô nồng nhiệt, Tả Á nhớ lại
lần đầu tiên tới đây, đã có người chụp ảnh rồi đưa cho cô.
Lúc ấy khi trở về cô đã tiện tay đặt những tấm ảnh này ở đây, thật không ngờ,
Kiều Trạch lại cất chúng như vật báu quý giá như thế, thậm chí còn phóng lớn chúng lên, đóng vào những khung hình tinh tế đẹp đẽ, rồi treo lên
tường. Tầm mắt Tả Á dừng lại ở tấm hình hai người đang hôn nhau, khuôn
mặt anh tuấn mỹ mà lạnh lùng, đôi mắt thâm tình, môi của anh đang hôn
môi cô cuồng nhiệt.
Tấm hình thân mật như vậy lại được đặt ngay ở vị trí trung tâm của căn phòng, không biết là bởi vì xúc động hay là
ngượng ngùng mà gò má Tả Á thoáng đỏ ửng lên. Là lãng mạn sao? Tả Á vẫn
luôn cho rằng Kiều Trạch không phải là con người lãng mạn, anh chỉ đang
cảm nhận bằng tất cả trái tim mình, khắc sau mỗi khoảnh khắc của bọn họ, khắc sâu hình ảnh cô vào trong lòng anh.
Tả Á đang mải suy nghĩ eo lại chợt bị người ôm lấy, một lồng ngực rắn chắc dán vào lưng cô: "Thích không?"
Tả Á đang định nói thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh,
như trong bất kì tình huống nào, có chuyện gì xảy ra anh cũng không bộc
lộ chút mừng giận nào, khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu tâm
tư của anh, Tả Á lại xoay người, vẫn ở trong lòng anh, khẽ nhíu mày:
"Tạm được." Cô không muốn anh quá đắc ý.
Kiều Trạch nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu vậy thì......."
Tả Á cười xấu xa: "Vậy cái gì?"
"Vậy thì phá hết những thứ này đi......."
"Đừng!" Tả Á vội vàng kêu lên, "Em thích......."
"Có thích nhiều không?" Kiều Trạch thấp giọng hỏi, khóe môi cũng khẽ nhếch
lên, tay dùng sức nhấc bổng Tả Á lên, để cho chân cô vòng qua hông của
anh, tay của anh nâng mông cô lên, Tả Á theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ anh lại.
"Rất thích, thích vô cùng." Tả Á ngoan ngoãn trả lời, tầm mắt nhìn những tấm hình khổng lồ treo trên tường.
Kiều Trạch đọc được sự nghi ngờ trong mắt Tả Á, ánh mắt cô đang nhìn những
tấm hình ở phía trê: "Sao thế? Những tấm hình này có vấn đề gì à?"
Tả Á lại nhìn anh, ánh mắt đối mặt với đôi mắt thâm sâu của Kiều Trạch,
ngón tay chơi đùa cổ áo của anh, ngập ngừng nói: "Kiều Trạch.......Anh
hãy thành thật nói cho em biết, những tấm hình kia, có phải anh đã cho
người chỉnh sửa không, mặt em sao có thể đỏ lên như vậy được, có phải là anh cố ý thêm vào không.......?"
Tả Á mới vừa nói xong, liền
nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai, lồng ngực Kiều
Trạch cũng phập phồng, môi mỏng khẽ cong lên như hình trăng khuyết, lộ
ra hàm răng trắng noãn, Kiều Trạch đang cười, hơn nữa còn là cười lớn,
lần đầu tiên cô thấy Kiều Trạch cười như vậy, không thể phủ nhận, nụ
cười của anh khiến Tả Á có một loại cảm giác hít thở không thông, ánh
mắt cứ dán chặt lên gương mặt anh tuấn của Kiều Trach, gương mặt cô cũng dần đỏ lên, cô đang hỏi vấn đề gì thế này?
Đột nhiên cô nảy sinh ý định muốn chụp lại khuôn mặt tươi cười này của Kiều Trạch, trăm năm
mới có một lần, cơ hội khó có được, núi tuyết ngàn năm cũng biết cười cơ đấy. Lúc Tả Á đang vội vươn tay lấy điện thoại thì môi lại bị Kiều
Trạch hôn tới, nụ hôn ấm áp hình như còn mang theo sự vui sướng, môi
lưỡi của anh thuần thục trêu chọc dây thần kinh của cô, Tả Á bị anh hôn
đến mọi ý nghĩ, hành động đều dừng cả lại.
Kiều Trạch buông cô
xuống, đứng trên mặt đất, váy lại bị anh đẩy đến tận thắt lưng, quần lót bị xé đi, rồi đột nhiên anh lại ôm cô lên , làm cho cô quấn lấy eo anh, vật nóng bỏng của anh cứ như vậy mà chen lấn đi vào, lấp đầy cô.
Tả Á theo bản năng ôm cổ anh thật chặt, khuôn mặt tựa trên bờ vai vững
chãi của anh, chỉ sợ mình sẽ ngã xuống, mở mắt ra lại thấy trước mặt
mình là một chiếc gương. Đầu óc như Tả Á nổ tung, như có một luồng lửa
nóng đang thiếu đốt cô.
Cô nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của mình,
đôi mắt mê ly, vòm lưng cường tráng của Kiều Trạch, làn da trắng trẻo
của cô kết hợp với nước da màu đồng rắn chắc của anh tạo nên một sự đối
lập mãnh liệt. Thấy mình như vậy, Tả Á không nhịn được mà càng vùi mặt
sâu vào ngực Kiều Trạch, ngượng ngùng nói: "Kiều Trạch.......Chúng ta về phòng đã có được không......."
Kiều Trạch nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đáy lòng càng thêm rung động: "Em không biết mỗi lần anh hôn
em, em đều đỏ mặt à?" Giọng nói khàn khàn mà mị hoặc của anh khiến mặt
Tả Á còn đỏ hơn nữa. Mỗi khi Kiều Trạch hôn cô, cô đều đỏ mặt sao? Bây
giờ là bởi vì cô thích anh, nhưng trước kia là vì lí do gì?
Tả Á
muốn suy nghĩ tiếp, nhưng suy nghĩ, lý trí lại bị Kiều Trạch làm rối
loạn, khiến cho cô không thể nào suy nghĩ tiếp được nữa. Trong căn phòng lớn, một màn kiều diễm lại tiếp tục, từng âm thanh khiến người khác đỏ
mặt tim đập cuốn trong gió, khiến cho ngay cả những đoá hoa hướng dương
cũng xấu hổ theo, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.......
Cả đêm triền
miên hao phí không ít sức lực, nhưng sáng hôm sau Tả Á lại dậy sớm hơn
ngày thường, sau khi ăn xong bữa sáng, về đến phòng thấy Kiều Trạch vẫn
còn đang ngủ, cô hôn lên môi anh một cái, để lại một tờ giấy rồi đi ra
ngoài.
Xuyên qua cánh đồng hoa, Tả Á đ