
g đón xe, cả người bị nước mưa không ngừng xối vào: "Tả Á!"
Anh đau lòng gọi cô, người cũng vội xông tới, nhưng, lại thấy Tả Á chặn
một chiếc xe màu đen rồi nhanh chóng chui vào. Chiếc xe kia không phải
là xe taxi, mà là xe riêng.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng không đuổi
kịp Tả Á, anh vội vàng chặn một chiếc taxi lại, nhưng, lại không ngăn
được, chỉ có thể nhìn chiếc xe kia dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tình Văn che ô ra ngoài, che mưa cho Kiều Trạch: "Anh, anh cứ đứng như vậy sẽ cảm lạnh đấy."
Kiều Trạch xoay người, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Tình Văn: "Lập tức, đi về nhà." Nói xong, mặt mày anh xanh mét xoay người trở vào khách sạn,
trở về phòng, anh không để ý cả người mình đang ướt đẫm nước mưa, mà
liền gọi điện thoại cho Đường Lăng.
"Kiều Trạch, muộn như thế này rồi còn có chuyện gì thế, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác."
Kiều Trạch không có tâm trí nói nhảm với Đường Lăng, nói ngay một biển số
xe, có chút gấp gấp nóng nảy: "Đường Lăng, tôi muốn biết chiếc xe này đi đâu, là xe của ai, ngay lập tức!"
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đừng hỏi nhiều, tôi muốn biết ngay lập tức."
Đường lăng nghe giọng điệu nghiêm túc mà hốt hoang của Kiều Trạch, đành nói: "Biết rồi, chờ đó." "Đây là đâu vậy?" Tả Á hoảng hốt ngước mắt lên nhìn ngôi biệt thự sang trọng trước mắt, trong lòng không hề cảm thấy hoang mang lo lắng, dường như
bây giờ cho dù Kim Tự Tháp có đột nhiên xuất hiện trước mặt cô cũng
khong nhíu chân mày.
"Nhà tôi." Một giọng nam trầm ấm truyền đến
tai cô, cô quay đầu nhìn, chợt thấy một người đàn ông, con người của anh ta cũng giống như giọng nói, lộ ra vẻ tuấn mỹ không thể nào che giấu
được.
"Nhà anh sao?" Đôi mắt Tả Á nhìn xung quanh như chợt thoát
ra khỏi sự chím đắm trong nỗi đau không thể kìm nén lại vừa rồi, "Tại
sao tôi lại ở đây? Anh là ai?"
"Tôi có hỏi cô muốn đi đâu, cô nói đi đâu cũng được." Người đàn ông ấy cười, lộ ra một hàm răng trắng
toát, nụ cười kia như quyến rũ hồn phách của người khác, nhưng hiện tại
Tả Á không còn lòng dạ nào mà thưởng thức trai đẹp, giờ phút này cô mới
phát hiện, lúc ra khỏi khách sạn mình ngồi lên chiếc xe này, hình như
đây không phải là taxi, và người đàn ông ngồi bên cạnh cô cũng không
phải là tài xế.
Nhưng cô lại không thể nhớ ra mình vào chiếc xe
này bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã nói những gì, nhưng có lẽ cô
thật sự bắt nhầm xe rồi, sao lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy chứ, Tả Á có một chút hốt hoảng: "Xin lỗi anh.......Tôi cứ nghĩ đây là xe taxi
cho nên.... ..."
Tả Á lúng túng nói xong liền định đẩy cửa xuống xe, người đàn ông kia lại nói: "Cứ đi như vậy à?"
Bàn tay đang đẩy cửa của Tả Á chợt ngừng lại: "A.......Cám ơn anh đã cho
tôi đi nhờ xe, hẹn gặp lại." Bộ dạng cô vẫn mang vẻ mất hồn, không tập
trung như trước.
"Cô làm bẩn xe tôi." Người đàn ông nhíu mày, ý muốn nói rằng cô làm bẩn xe tôi, rồi bỏ đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Tả Á cúi đầu, thấy toàn thân mình ướt sũng, còn làm ướt cả ghế xe của
người ta nữa, dưới chân cũng có một vũng nước đọng, đệm xe màu trắng bị
ướt, rất dễ thấy, lúc Tả Á đang định nói gì đó, người đàn ông kia đã mở
cửa xuống xe, đi tới phía bên chỗ cô ngồi mở cửa ra: "Xuống xe thôi."
Anh ta muốn làm cái gì thế?
Người đàn ông này thấy cô cứ ngây người ngồi đó, có chút không kiên nhẫn, đưa tay kéo cô xuống xe: "Cô làm bẩn thì tất nhiên phải chịu trách nhiệm
rửa sạch rồi."
Lúc này Tả Á lúc này mới hoảng hốt, quên mất cảm
giác hít thở không thông lúc nãy, quên mất mình đang đau đớn khổ sở, vội vàng muốn giật tay thoát khỏi bàn tay đang nắm tay mình của người đàn
ông kia: "Tôi.......tôi sẽ bồi thường tiền cho anh."
Người đàn
ông dùng một tay lôi Tả Á ra ngoài, một tay tháo chiếc đệm ra, ném vào
người Tả Á: "Bớt nói nhảm đi, tôi chỉ cần cô giặt nó sạch sẽ là được
rồi." Đàn ông nói xong, không khách khí mà lôi cổ tay Tả Á đi vào trong
nhà.
Tả Á cau mày liên tục lui về phía sau, vùng vẫy muốn thoát
khỏi tay anh ta, cô không quen biết anh ta, cô không muốn vào nhà của
anh ta, đem đệm xe nhét lại vào trong ngực người đàn ông, "Tôi đã nói
tôi sẽ bồi thường cho anh rồi mà, tôi không đi vào đâu."
Người
đàn ông này tính tình cũng thật khác người, anh ta có chút tức giận đối
với sự bất hợp tác của Tả Á, quát lên: "Cô thấy tôi là người thiếu tiền
sao? Cô làm bẩn ghế của tôi thì cô phải giặt sạch đó sau đó mới được rời đi, biết chưa?"
Người đàn ông xấu tính cũng khiến Tả Á không
khỏi nổi giận, cản xe chặn đường anh ta là lỗi của cô, làm bẩn xe của
anh ta cô cũng rất xin lỗi, nhưng tại sao anh cứ bắt cô vào trong nhà?
Không còn cách nào khác, Tả Á đành phải ăn vạ, lẻo mồm già khẩu nói:
"Này anh, nếu như không phải anh dừng xe lung tung, chở người lung tung, thì làm sao tôi có thể làm bẩn xe anh được, còn nữa, anh giả bộ làm
taxi chở tôi đến đây, cho nên đáng lẽ anh phải chở tôi về mới phải,
nhưng tôi không phải là dạng người tính toán chi li, cho nên coi như
chúng ta hòa nhau, anh không cần phải đưa tôi về, hẹn gặp lại."
"Ba, sao ba lại ở đây cãi nhau với cô này