
hấy vậy càng thêm
chắc chắn Tả Á đi theo để bắt gian, nhận lấy tiền của Tả Á, xong không
nhịn được mà khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng, đàn
ông như vậy, không đáng để cô kích động."
"À? A, bác nghĩ như vậy à.......?" Dĩ nhiên Tả Á hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bác tài
xế, giải thích mấy câu rồi mở cửa xuống xe, xe taxi cũng quay đầu chạy
đi.
Tả Á đứng trước cửa khách sạn, cảm thấy nơi này khá quen
thuộc, đây không phải là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Kiều Trạch sao,
Kiều Trạch đến đây làm gì, Tả Á nghi hoặc đi về phía cửa khách sạn.
Lúc bước vào khách sạn, Tả Á đã không thấy bóng dáng của Kiều Trạch đâu
nữa, cô có chút hoang mang, Kiều Trạch đang ở tầng nào, anh đến đây làm
gì? Lòng Tả Á càng lúc càng hốt hoảng, không nhịn được nhớ lại đêm hôm
đó. Trong đêm sinh nhật của Kiều Trạch, Kiều Trạch đã mang cô tới một
căn phòng. Lúc đi lên, cô không biết là tầng nào, nhưng lúc đi ra từ căn phòng kia cũng thấy rõ. Sau khi Tả Á vào thang máy, không nhịn được đưa tay nhấn nút, cũng chính là đi lên tầng lầu mà Kiều Trạch đến.
Lúc trong thang máy Tả Á lại không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ miên
man. Đêm hôm đó anh trực tiếp vào căn phòng kia, mà bây giờ Kiều Trạch
cũng đi tới căn phòng đó, suy nghĩ một chút, có khi nào Kiều Trạch đã
thuê trước căn phòng đó rồi không?
Một ý niệm đột nhiên nảy ra
trong đầu Tả Á khiến trái tim cô bình bịch đập loạn, chẳng lẽ Kiều Trạch ở khách sạn này sao? Không phải là anh ở cùng với Tình Văn? Trong lòng
bồn chồn không thôi, trái tim không khống chế được mà nảy lên từng nhịp.
Lúc cửa thang máy mở ra Tả Á vội vàng ra khỏi thang máy, cô không biết tại
sao mình lại nhất định phải đuổi kịp Kiều Trạch, tại sao thấy Kiều Trạch ở nơi này trong lòng cô lại vui sướng, kích động như vậy. Hiện tại
trong cô chỉ có một ý niệm, cô muốn nói cho Kiều Trạch biết, không phải
cô không nói một tiếng mà rời đi, cô chỉ đi đến thành phố X thăm Tiểu
Duyên thôi. Cô muốn hỏi Kiều Trạch có thể cùng cô đi thăm Tiểu Duyên
không, trực giác mách bào cho cô biết, Kiều Trạch sẽ giống cô, sẽ yêu
thích Tiểu Duyên.
Dựa vào trí nhớ của mình, Tả Á đi đến căn phòng mà cô đã từng ân ái với Kiều Trạch, nhìn cánh cửa trước mắt, lòng cô có chút lo lắng, không dám gõ cửa, do dự, đấu tranh, vì sự thiếu quyết
đoán mà âm thầm tự mắng mình không có tiền đồ, từ lúc nào mà cô đã sợ
Kiều Trạch đến mức này rồi.
Với cá tính trước đây của cô không
phải là cô sẽ hung hăng gõ cửa, sau đó gọi to, ‘Kiều Trạch, mau mở cửa
cho em’ sao? Tại sao hôm nay cô lại trở nên nhút nhát và không có dũng
khí như vậy? Hạ quyết tâm, cô lấy hết dũng khí của mình đưa tay gõ cửa,
trái tim cũng đang hồi hộp mà đập liên hồi.
Chỉ đợi một lát thôi
mà Tả Á cảm thấy sao mà dài đằng đẵng. Cửa mở ra, cô mở miệng định gọi
tên Kiều Trạch, nhưng vừa nhìn thấy rõ người mở cửa, trái tim cô lạnh
ngắt như bị ném vào hầm băng, chìm sâu đến ngàn trượng.
Người mở
cửa không phải là Kiều Trạch, Tả Á nhìn cô gái trước mắt, Tình Văn, cô
ta cứ như vậy, không để Tả Á có chút phòng bị nào mà xuất hiện trước mặt cô. Mái tóc dài của Tình Văn hơi ướt, còn hơi rối, chiếc áo T-shirt mặc bên ngoài thân hình cao gầy, màu sắc của chiếc áo rất trang nhã, đó là
phong cách của Kiều Trạch.
Tựa như tất cả máu chảy trong người Tả Á đều đông cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, chân
như mọc rễ, nặng nề không sao di chuyển được, một cảm giác đau đớn khó
tả lặng lẽ lan khắp cơ thể cô.
"Ai ở bên ngoài đó?"
Giọng
nói trầm thấp rõ ràng của Kiều Trạch từ trong phòng truyền ra, tay chân
Tả Á trở nên lạnh lẽo, ngay lúc đinh xoay người bỏ đi cô lại chợt thấy
bóng dáng của Kiều Trạch, hình như anh mới vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần mềm màu vàng nhạt, trong mắt anh hình như thoáng qua một tia hốt
hoảng, bàn tay đang lau tóc cũng cứng đờ.
Tả Á không nhịn được lui về phía sau hai bước.
"Tả Á!" Kiều Trạch kêu một tiếng, đi tới, Tả Á nhìn thấy anh đi tới gần
mình lại giống như nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, xoay người, hoảng
hốt vội vã chạy đi. Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Cô chạy nhanh ra ngoài, không nhìn gì, không nghe gì, chỉ
cần thấy đường là cô liền lảo đảo chạy theo, cho đến khi trên mặt cảm
thấy lạnh giá cô mới hoàn hồn, phát hiện mình đã ra khỏi khách sạn, từng giọt mưa giống như những con dao găm lạnh lẽo khứa vào thân thể cô, cô
mờ mịt chạy trong màn mưa ra đến con đường phía trước.
Nước mưa
hoà vào dòng nước mắt rồi chảy xuống, tầm mắt của cô mờ dần, cô không
thấy rõ những gì ở phía trước nữa, bàn tay đưa ra không ngừng vẫy, hi
vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng, bây giờ trời mưa lớn
như vậy, từng chiếc xe chạy tới, nhưng không có một chiếc nào chịu dừng
lại. Trên người cô, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, giúp cô che giấu đi
những giọt nước mắt không thể nào kiềm chế được mà đang rơi xuống, không biết là do nước mưa hay là nước mắt, cảnh trước mắt cô đã trở nên mơ
hồ.
Lúc Kiều Trạch vội vàng đuổi tới đã thấy Tả Á lạnh run đứng ở bên lề đườn