
uộc vừa xa
lạ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được mà nắm chặt lấy cái thùng, khớp
xương theo động tác của cô mà trắng bệch ra, sững sờ nhìn anh một lát
mới hoàn hồn: "Anh.......Anh đã về rồi, đã ăn tối chưa?"
Tầm mắt
lạnh lẽo của Kiều Trạch quét về phía cái thùng trong tay Tả Á, trong đôi mắt thoáng qua tia tức giận, từng bước bước đến chỗ Tả Á, đưa tay giật
lấy cái thùng trong tay cô, ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Sao em không
nói tiếng nào mà đã rời đi?"
"Em vốn định gọi cho anh, nhưng, Mạch Tử nói.......Cô ấy sẽ giúp em chuyển lời cho anh, nên......."
Kiều Trạch chợt đưa tay kéo tay Tả Á, Tả Á bị mất thăng bằng liền ngã về
phía anh, chỉ thiếu chút nữa là đụng vào ngực anh, tay của anh cầm tay
cô thật chặt, thậm chí làm cho cô có cảm giác hơi đau, cô cau mày nhìn
anh.
"Kiều Trạch.......Anh làm sao vậy?" Tả Á nhìn đôi mắt đen
lạnh lùng của Kiều Trạch, anh đang tức giận, tức giận vì cô không nói
cho anh biết, nhưng, là vì cô sợ giọng nói lạnh lùng và chán ghét của
anh, thậm chí cô rất muốn anh tới giúp đỡ mình, nhưng lại không dám hỏi, bây giờ cô trở nên không còn là mình nữa, ngay cả một câu cũng không
dám nói, không dám hỏi.
Đúng vậy, anh sao thế, Kiều Trạch thoáng
ngẩn người, trong lòng cảm thấy chán nản, buông tay Tả Á ra, lại đưa tay lới lỏng chiếc cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng, còn có chút hung hăng ra lệnh: "Không được đi, em đã quên thoả thuận hôn nhân rồi sao?"
Nói
xong bàn tay cũng mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, rồi xoay người đi vào phỏng
tắm. Tả Á vừa nghe thấy Kiều Trạch nói không cho phép cô đi, liền vội
vàng đuổi theo: "Nhưng, vé máy bay em đã mua xong rồi, hơn nữa em đã hứa với bên kia rồi, không thể nói không đi liền không đi được."
Kiều Trạch đột nhiên xoay người lại, một tay ôm Tả Á vào trong ngực, Tả Á
ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình đang chạy theo Kiều Trạch vào
phòng tắm, mặt của anh dựa vào cô gần như vậy, hơi thở ấm áp nam tính
phả lên mặt cô, lồng ngực của anh rắn chắc, nóng bỏng, đôi mắt đen sâu
như xoáy nước nhìn thẳng vào cô, có chút phẫn nộ lại có chút dục vọng,
thái độ của anh làm cho cô trở nên có chút luống cuống.
Đôi môi
mỏng khẽ giật giật như muốn nổi giận, như muốn nói gì đó, nhưng cuối
cùng cũng chỉ là cúi đầu xuống hung hăng cắn môi cô, tay cũng không yên
phận mà dao động trên người của cô. Đó không phải là hôn, mà là sự trừng phạt, dường như anh muốn cắn nuốt lấy cô. Đó không phải là yêu thương
vuốt ve, mà là một sự chiếm đoạt và phát tiết mạnh mẽ, thô bạo. Chỉ cần
cô khơi mào sự bất mãn của anh, anh sẽ liền trừng phạt cô vì không
ngoan, không nghe lời. Thậm chí anh còn không muốn nói với cô một câu,
hoặc là nghe cô nói một lời.
Trong lòng Tả Á có chút buồn bực khó chịu, ra sức kháng cự nụ hôn nóng bỏng của anh, mà anh lại vẫn lỗ mãng
mà vuốt ve. Kiều Trạch cảm nhận được sự mâu thuẫn của Tả Á, động tác
chợt dừng lại, cánh tay ôm cô có chút lới lỏng ra, Tả Á nhân cơ hội này
lui ra khỏi lồng ngực của anh, bước chân có chút vội vàng mà lui ra khỏi phòng tắm, trong mắt còn ẩn chứa một làn sương mù, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô không phải công cụ phát tiết dục vọng và
tức giận của anh.
Cô kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Kiều Trạch đi qua
trước mắt cô, thấy Kiều Trạch có chút tức giận mở cửa, đóng cửa rồi rời
đi. Tả Á cảm thấy vô cùng chán nản, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Nghĩ tới chuyện Kiều Trạch tự nhiên tức giận, nói không cho phép, không phải Kiều Trạch đang biểu đạt sự quan tâm chứ?
Trong lòng Tả Á vốn
đang chán nản lại như rót thêm chút sức mạnh, kéo thẳng bả vai và lên
tinh thần, cô mơ màng nhìn cửa phòng ngủ, trong lòng có một chuỗi âm
thanh đang không ngừng reo hò, anh......anh đang lo lắng vì cô, vì sợ cô đi một mình không an toàn sao?
Chẳng lẽ anh cho rằng lần này cô
đi, cũng giống như trưởc kia đến thành phố X, cho nên anh mới tức giận?
Cô chỉ muốn đi thăm Tiểu Duyên thôi mà, không phải là bỏ đi không trở
lại, càng không giống như trước đây, bốc đồng mà rời đi.
Là Mạch
Tử nói lộn cái gì à, hay là con bé này muốn trêu chọc Kiều Trạch? Kiều
Trạch bởi vì chuyện này mà tức giận ư? Có đúng như vậy không? Trong lòng Tả Á suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa
đuổi theo Kiều Trạch.
Anh không nhận điện thoại của cô, Tả Á vội
vàng để điện thoại trong túi, ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa, Tả Á chưa kịp quay về lấy ô, thì cô lại chợt nhìn thấy xe Kiều Trạch từ
trong nhà để xe chạy ra, rồi sau đó lái ra khỏi chung cư. Tả Á chạy ra
màn mưa, đuổi theo chiếc xe đang ra khỏi chung cư, Tả Á vội vàng bắt một chiếc xe taxi, mắt luôn nhìn hướng Kiều Trạch đi, chỉ vào xe của Kiều
Trạch, vội vàng nói: "Bác tài xế, làm phiền bác đi theo chiếc xe trước
mặt giúp tôi."
Tài xế taxi nhìn Tả Á một cái, suy đoán chắc là cô đang theo dõi ông xã bắt gian, nghĩ rằng có lẽ hai vợ chồng đang giận
dỗi rồi, cũng không hỏi nhiều, liền phát huy tài nghệ lái xe tuyệt đỉnh
của mình, đuổi theo.
Quả nhiên Kiều Trạch chạy xe một vòng, đến
trước cửa một khách sạn mới dừng lại, bác tài xế kia t