
ay thon dài của Kiều Trạch chạm
vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của Tả Á, ngón tay ấm áp mang
theo cảm giác thô ráp, đôi mắt đen hình như mang theo một chút tức giận, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng chất vấn: "Đang suy nghĩ gì? Sao lại mất
hồn như vậy ?"
Tả Á đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh
lùng của anh, sự đụng chạm của cô khiến trong mắt Kiều Trạch lóe lên cái gì đó. Tả Á ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, anh đang tức giận bởi vì cô không chuyên tâm sao ? Tả Á tự nói với mình, đừng nhớ nữa, đừng
nhớ nữa, mặc kệ Tình Văn, đừng nhớ tới nữa.
Sinh nhật của anh,
anh được vui vẻ là tốt rồi : "Sinh nhật vui vẻ." Cô nói thật nhỏ, lấy
hết dũng khí hôn lên đôi môi mỏng của anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lần đầu tiên Tả Á chúc anh sinh nhật vui vẻ, lần đầu tiên cô chủ động hôn
anh, trong lòng Kiều Trạch giống như có pháo hoa đang nổ tung, làm cho
anh tạm thời quên mất mình đang phải tỏ ra lạnh lùng với cô, quên tất cả nỗi buồn và sự thống hận. Môi của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự quyến rũ đến mê người.
Chỉ một nụ hôn cũng đã đủ để anh mất khống chế.
Giờ phút này, cô như một con thỏ nhỏ thấp thỏm lo sợ nằm trong lồng ngực
của anh. Anh bất chấp tất cả hôn cô, bàn tay cuồng loạn cởi quần áo của
nhau, đã lâu rồi anh không chạm đến cô như vậy, chỉ có dục vọng, không
có tình yêu, chỉ có trăng hoa, anh muốn cô chỉ là bản tính đơn thuần mà
thôi.
Anh thuần thục tách hai chân của cô ra, phần thân dưới đột nhiên hạ thấp xuống, xông vào.
Cô khẽ rên lên một tiếng, anh trầm giọng thở dốc, mang theo sự thỏa mãn,
thân thể chinh phục cô, làm cô nở rộ, quên đi sự vô tình của cô, quên đi con người máu lạnh, ít nhất thân thể của cô vẫn còn nóng, vẫn có thể
sưởi ấm nỗi lạnh giá trong anh.
Một khắc cuối cùng, lửa nóng của anh phun trào vào bên trong cơ thể cô.
Kiều Trạch vẫn giống như trước, sau khi hoan ái xong liền đi tắm, rửa đi mùi hương của cô. Tiếng nước chảy trong phòng tắm giống như từng nhát dao
đâm mạnh vào lòng của Tả Á. Cô lấy chăn quấn lấy thân, ngây người ngồi
trên giường. Trống rỗng, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô.
Điện thoại Kiều Trạch đột ngột vang lên, một tiếng lại một tiếng mãi không
chịu dứt. Kiều Trạch quấn khăn tắm từ trong phòng tắm ra ngoài, đi tới
trước giường, nhặt quần áo đang nằm tán loạn trên đất lên, lấy điện
thoại từ trong túi ra. Tả Á không biết ai nói ở đầu bên kia, nhưng cô có thể đoán được.
Cô biết là Tình Văn gọi cho anh, cũng không thể không nghe thấy tiếng Kiều Trạch đáp : "Biết rồi, anh sẽ lập tức đến đó."
Cúp điện thoại, Kiều Trạch đứng trước mặt Tả Á nhanh chóng mặc quần áo
chỉnh tề vào, sau đó liền nhấc chân hướng đi về phía cửa. Nhưng vừa đi
được hai bước lại dừng lại, xoay người đi trở lại chỗ Tả Á, cúi người
xuống hôn lên má cô, lạnh lùng ra lệnh: "Không được hút thuốc lá nữa,
tôi không thích quan hệ với người phụ nữ đầy mùi thuốc lá."
Trái tim Tả Á như nghẹn lại, chẳng qua chỉ là một cuộc hoan ái, ai quyến luyến vì ai chứ.
Sau khi Kiều Trạch rời đi, Tả Á cũng đi tắm rửa, mặc quần áo vào rồi đi ra, cô và Kiều Trạch, chỉ còn lại quan hệ xác thịt, chỉ sex không yêu, chỉ
sex không yêu, bây giờ cô ngày càng giống một tình nhân, ha ha, Tả Á
cười ngây ngốc.
Tả Á không trở về căn phòng kia nữa, mà đi thẳng
ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc Mạch Tử và A Long đi ra, vẻ mặt nghi
hoặc nhìn cô. Mạnh Tử khoác cánh tay của cô, cùng đi ra ngoài. Tả Á cũng nghe được tiếng nói huyên náo truyền tới, cô biết đám người Kiều Trạch
cũng đang đi ra.
Một nhóm người ra khỏi khách sạn, Tình Văn đang
định lên xe của Kiều Trạch, Mạch Tử lại đột nhiên nói: "Cậu nhỏ à, cậu
uống rượu rồi thì không thể lái xe về được đâu, để con bảo A Long lái xe đưa cậu và mợ nhỏ về nhà. Tình Văn, cô nói Từ Bân chở cô về nhé, anh ta không uống rượu đâu."
Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Á
một cái, sự trầm mặc, vẻ mặt không sao cả của cô dường như chọc giận
Kiều Trạch, anh mở cửa xe, ngồi vào trong, rồi gọi Tình Văn: "Lên xe!"
Tình Văn lên xe, mới vừa ngồi xuống liền oán giận nói: "Thứ gì vậy, cấn chết em rồi."
"Ném đi!" Âm thanh lạnh lẽo của Kiều Trạch từ bên trong buồng xe truyền ra,
tiếp theo một hộp quà nhỏ hình chữ nhật bị ném ra ngoài cửa xe, thoáng
cái rơi vào trong bụi cỏ.
Tả Á thấy rõ, đó chính là hộp quà cô
mua cho Kiều Trạch, cứ như vậy mà bị người ta ném đi, trái tim không
khỏi cảm thấy buồn bực khó chịu. Gương mặt Mạch Tử cũng tràn đầy giận dữ và không cam lòng. Cô nhìn Tả Á trầm mặc không biết tranh thủ cơ hội,
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tả Á ơi Tả Á, chính mắt mình nhìn
thấy người đàn ông của mình đi với người phụ nữ khác lại không làm gì
cả, cậu thực sự không quan tâm đến Kiều Trạch chút nào sao.
Hai
người trong cuộc này giống như hai con lừa lì lợm, một người ở hướng
đông, một người đi hướng tây, những người ngoài cuộc như cô liều mạng vì hai người bọn họ, rốt cuộc cũng chỉ uổng công. Mạch Tử đột nhiên có
chút nhụt chí, cô là người hiểu rõ tình cảm Kiều Trạch dành cho Tả Á,
chứng kiến Kiều Trạch từng bước từn