Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211362

Bình chọn: 10.00/10/1136 lượt.

t đi con, tình mẫu tử của cô dường như đã chuyển sang cho đứa

trẻ kia.

Hôm nay Tả Á không đến Cô Nhi Viện, mà ở nhà cùng Điền

Văn Lệ, hưởng thụ bầu không khí ấm áp của hai mẹ con. Hai người đang tựa sát vào nhau xem ti vi, điện thoại lại đột ngột vang lên, Tả Á từ trên

ghế salon đứng dậy cầm lấy điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa bắt

máy liền nghe được tiếng gọi non nớt.

"Mẹ……chụt…..mẹ……"

"Tiểu Duyên!" Tả Á nghe thấy tiếng trẻ non nớt lại mang theo chút ấm ức đang

gọi cô, không khỏi cất cao giọng gọi đứa bé, "Là Tiểu Duyên sao?"

Tả Á lại không nghe tiếng Tiểu Duyên nói chuyện, mà lại nghe chỉ nghe thấy tiếng hôn gió phát ra từ bên kia, Tả Á không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng, nước mắt như lại dâng lên trong mắt.

"Xin chào, cô là Tả Á?" Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một

giọng nói trung niên của người nào đó, Tả Á vội nói: "Xin chào, tôi là

Tả Á đây ạ."

"Tôi là viện trưởng cô nhi viện nơi Tiểu Duyên sống, Tiểu Duyên đang hồi phục rất tốt, tôi thay mặt toàn bộ tu sĩ và các bạn nhỏ ở Cô Nhi Viện, cám ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Duyên, ngày mai Tiểu Duyên sẽ xuất viện."

"Tốt quá rồi." Tả Á có chút không được tự nhiên,

bị người khác cảm ơn long trọng như vậy cô thật sự cảm thấy không quen,

vội nói, "Viện trưởng, bà quá khách khí rồi, Tiểu Duyên cũng nên cảm ơn

Viện Trưởng và những người đã quan tâm đến nó, hi vọng thằng bé có thể

có một cuộc sống thoải mái."

Tả Á hỏi thăm tình trạng Tiểu Duyên

một chút, sau khi nói vài câu khách khí, chào tạm biệt Tiểu Duyên xong

cúp điện thoại. Điền Văn Lệ vỗ vỗ bả vai Tả Á : "Đứa nhỏ đó phúc lớn

mạng lớn, tương lai nhất định sẽ không thua kém ai, con không cần phải

quá lo lắng."

Tả Á gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Mẹ, con vẫn muốn đến gặp thằng bé, mong muốn này rất mãnh liệt."

"Mẹ không phản đối, có điều, lúc lày thân thể của con không tốt, hơn nữa,

con đi một mình mẹ cũng không yên tâm." Điền Văn Lệ thử hỏi, "Nếu không

thì gọi Kiều Trạch cùng đi với con, con thấy thế nào?"

Nét mặt Tả Á chợt cứng lại, vội vàng trả lời lấy lệ: "Đến lúc đi hãy nói."

Điền Văn Lệ đi rồi, căn nhà lại vắng vẻ trở lại, mục tiêu sống của Tả Á bắt

đầu chuyển sang công việc, đến Cô Nhi Viện chăm sóc những đứa bé, cô

cũng tìm một công việc văn phòng. Mỗi ngày đều tận dụng tất cả thời

gian, không để cho mình có thời gian rảnh rỗi.

Có điều, mỗi tối,

cô đều về nhà đúng giờ, mặc cho các đồng nghiệp có nói thế nào, cô đều

kiên trì giữ vững thói quen đó của mình. Có người đồng nghiệp giễu cợt

cô là sợ ông xã nổi giận, cô cũng chỉ cười trừ, rồi chào tạm biệt, gọi

xe về nhà.

Cuộc sống của cô chỉ có một mình với những căn phòng

rộng rãi trống rỗng. Đi làm một mình, tan ca một mình, về nhà một mình,

nấu cơm một mình, ăn cơm một mình, ngủ cũng chỉ có một mình, làm tất cả

mọi việc đều chỉ có một mình.

Hôm nay là thứ Bảy, là ngày mà Tả Á đến cô nhi viện, nhưng tới giờ ăn trưa cô lại nhận được điện thoại của

mẹ, kêu cô buổi tối về nhà sớm để ăn cơm, cô nói buổi chiều cô còn có

việc phải làm, sợ rằng không thể về nhà sớm được, cho nên hôm nay không

tới nữa, để ngày mai cô qua, nhưng mẹ cô nói lại: "Hôm nay là sinh nhật

Kiều Trạch, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, con đến đây đi, lâu rồi

hai đứa không gặp nhau mà, phải không?"

Tay Tả Á không nhịn được

mà khẽ run một cái, muốn nói cái gì đó nhưng mẹ cô lại cúp luôn điện

thoại đi. Hai mươi mốt tháng sáu dương lịch là sinh nhật của Kiều

Trạch, hình như cô chưa bao giờ biết sinh nhật Kiều Trạch thế nào, cô

không khỏi có chút thở dài thất vọng.

Thời gian sống với nhau lâu như vậy nhưng hình như hai người chưa từng tổ chức sinh nhật cho Kiều

Trạch, mà Kiều Trạch cũng chưa từng nói ra, anh không phải là người quá

chú trọng đến những việc thế này. Mà cô, lại chưa từng quan tâm tới anh, cho nên, Kiều Trạch giống như không có ngày sinh nhật vậy.

Lần

này, mẹ và dượng Kiều tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch, là họ có dụng ý, có lẽ là muốn tác hợp cho cô và Kiều Trạch, nhưng, chuyện này không đơn giản như vậy. Tả Á do dự hồi lâu, vội vàng ăn vài miếng cho xong, sau

đó đành xin lỗi viện trưởng, xin phép nghỉ sớm.

Ra khỏi Cô Nhi

Viện, Tả Á liền đi đến khu thương mại, sinh nhật thì phải tặng quà cho

người ta, nhưng, phải tặng cái gì mới được đây? Tả Á đi dạo trong khu

thương mại hồi lâu, tính tặng cho anh cái gì tinh xảo một chút, nhưng cô lại không chọn được cái gì cả.

Kiều Trạch thích cái gì, cô đều không biết.

Tả Á chán nản đi vào một cửa hàng đồ sứ, không chút tập trung mà đi dạo

vòng quanh, tầm mắt đột nhiên bị một cặp ly sứ hấp dẫn, cô không nhịn

được mà đưa tay cầm lên xem xét cái ly cẩn thận.

Tặng cái ly này cho anh có được không?

Cuối cùng thì Tả Á cũng quyết định mua cái ly, sau khi trả tiền xong, nói

nhân viên bán hàng gói lại, nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi, cô

cầm cái hộp đựng ly được gói lại kỹ càng rồi đi ra ngoài gọi xe đi đến

chỗ mẹ.

Nhưng đến chỗ mẹ, Tả Á ngạc nhiên nhìn thấy một người

khách không ngờ đến, còn chưa kịp nói gì, người kia vừa nhìn thấ


Ring ring