
y Tả Á
liền lập tức chạy tới ôm Tả Á đến nghẹt thở.
"Mạch Tử, cậu định
mưu sát mình đấy à?" Tả Á nói giỡn, cũng đưa tay ra ôm lấy Mạch Tử, "Cậu đi một mình thôi à ? A Long không tới sao? Đến đây lúc nào thế ? Cũng
không nói cho tớ biết một tiếng."
"Đây không phải là muốn cho cậu bất ngờ sao ? Mẹ tớ cũng tới, A Long cũng tới nữa."
Đang nói thì A Long cũng từ phòng ngủ đi ra, vừa tách cánh tay đang ôm chặt
Tả Á của Mạnh Tử ra, vừa nhẹ giọng khiển trách: "Mạch Tử, em có thể đừng ôm người khác trừ anh ra có được không ?"
Tả Á không nhịn được
cười giỡn nói: "Mạch Tử, chuyện gì xảy ra thế ? Từ lúc nào A Long đã
biến thành gã chổng hay ghen rồi, dấm của phụ nữ mà cũng ăn!"
"Cứ mặc kệ anh ấy đi." Khuôn mặt Mạch Tử tràn đầy hạnh phúc, cô không thèm
để ý tới lời uy hiếp của A Long, kéo Tả Á vào trong, " Được rồi, mọi
người đến đông đủ cả rồi, chúng ta cũng mau đi thôi, mọi người đều đang
chờ cậu đó."
Gương mặt Tả Á có chút buồn bực : "Đi đâu? Mẹ tớ và dượng Kiều đâu?" Không phải bọn họ tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch ở
nhà sao?
"Khó khăn lắm tớ mới tới đây được một chuyến, sao lại có thể ở nhà chịu buồn bực được, mẹ tớ và cậu mợ đã đi chơi riêng rồi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta chơi phần của chúng ta." Mạch Tử nói xong liền
lôi Tả Á và A Long đi ra ngoài.
A Long lái xe, Tả Á và Mạch Tử
ngồi ở phía sau, hai người tám chuyện gì đó, đã lâu không gặp, chuyện để nói không bao giờ hết cả, Tả Á hỏi Mạch Tử đang đi đâu, Mạch Tử chỉ là
thừa nước đục thả câu nói, đến nơi cậu sẽ biết. Tả Á mơ hồ suy nghĩ, nếu cô bị Mạnh Tử đem bán thì không biết sẽ bị bán bao nhiêu lần nữa, cô
vẫn không khôn ngoan như vậy.
Xe dừng lại ở một khách sạn cao
cấp, Mạch Tử kéo tay Tả Á đi thẳng vào trong khách sạn, rồi đi thang máy lên lầu, đi tới một căn phòng của khách sạn KTV, A Long vẫn đi theo sau như một vệ sĩ hộ tống hai người.
Mạch Tử đẩy cửa phòng ra, Tả Á
chợt ngẩn ra, trong phòng có rất nhiều người, hơn nữa đều là những người cô quen, Tả Á theo bản năng lùi lại bước, những Mạnh Tử lại túm lấy cô
lôi vào trong. Căn phòng vốn đang rất náo nhiệt, chợt tiếng nhạc bị tắt
đi, không còn âm thanh nào, tầm mắt của mọi người cũng rơi lên người cô, lúc này cô trở thành một vị khách không được hoan nghênh.
Tầm
mắt Tả Á vô ý nhìn về phía Kiều Trạch, anh đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen ở chính giữa, đôi mắt đen của anh trong bóng tối trở
nên bén nhọn khác thường, như đang suy nghĩ mà nhìn cô.
"Xin lỗi, đã tới muộn." Mạch Tử lên tiếng chào hỏi, phá vỡ bầu không khí kì lạ
này, rồi kéo Tả Á len vào trong đám đông đến bên cạnh Tình Văn và Kiều
Trạch, ngồi xuống, rồi sau đó khoác cánh tay của Kiều Trạch nói : "Cậu
nhỏ à, sinh nhật vui vẻ nhé, đưa cháu thân yêu này từ xa đến để chúc
mừng cậu đó"
Kiều Trạch chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, coi như trả lời.
Mạch Tử đặt quà tặng đã chuẩn bị từ trước lên trên bàn, lại hỏi Tả Á, "Ai,
Tiểu Á, quà của cậu đâu, không phải cậu cũng mang quà tới sao?" Mạch Tử
chỉ là tùy tiện nói thôi, cũng hi vọng là Tả Á đã có chuẩn bị rồi, cô
đưa tay lấy túi xách của Tả Á, Tả Á vội vàng giữ túi xách của mình lại.
, "A, để tớ tự lấy."
Tả Á mở túi xách ra, lấy hộp quà đã được gói bọc cẩn thận ra, đặt cạnh hộp quà của Mạch Tử. Kiều Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nhưng
không nói gì cả. Mạch Tử thấy vậy liền nhét hộp quà của Tả Á vào tay
Kiều Trạch: "Ai, quà mợ nhỏ mua đó, cậu mau nhận đi."
Mợ nhỏ?
Khuôn mặt Tả Á chợt đen lại, đây là lần đầu tiên Mạch Tử xưng hô như vậy với
cô, khiến cô có chút không được tự nhiên, cô và Mạch Tử là bạn học, cùng tuổi với nhau, vẫn luôn gọi tên nhau, nay đột nhiên cô ấy gọi cô là mợ
nhỏ, mí mắt Tả Á liền co giật.
Sau một hồi yên ắng, đám người
trong phòng lại tiếp tuc cuộc vui của mình, phụ nữ thì tiếp tục hát hò,
đàn ông thì tiếp tục chơi bài, còn chơi cả trò xúc xắc nữa. Những người
này, trừ Từ Bân, Đường Lăng, Trương Chính, là những người Tả Á biết, còn những ngưởi còn lại Tả Á chưa từng gặp qua.
Tiếng nhạc đinh tai
nhức óc, mọi người chơi đùa náo nhiệt, đây là thế giới của Kiều Trạch.
Tả Á giống như người bị cô lập, không có cách nào hoà nhập vào thế giới
này, Kiều Trạch vẫn lạnh lùng như vậy khiến cô không biết phải làm thế
nào, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi ngạt thở này.
Mạch Tử đứng dậy
túm lấy Tình Văn, cô và Tình Văn tuy không tính là thân thuộc, những
cũng không coi là xa lạ, dù sao khi Kiều Vân còn quản lí công ty cô cũng từng là nhân viên ở đó rồi, "Tình Văn, chúng ta khiêu vũ đi."
"Phần hông của cô ấy bị, không thể khiêu vũ được." Âm thanh lạnh lùng của
Kiều Trạch ở nơi ầm ĩ này, trong hoàn cảnh này lại rõ ràng khác thường,
truyền vào lỗ tai Tả Á, Mạch Tử và Tình Văn. Mạch Tử nhíu nhíu mày, lại
túm lấy Tả Á, "Tiểu Á, cậu nhảy với tớ."
"Nhảy cái gì mà nhảy?"
Kiều Trạch và A Long đồng thời mở miệng, Kiều Trạch là lạnh lẽo nặng nề, A Long dâng cao âm điệu, vẻ mặt Mạch Tử vô tội nói: "Em và Tiểu Á muốn
nhảy một điệu này."
Kề người khiêu vũ, Kiều Trạch, A Long, Tả Á
và Mạch Tử đồng thời nhớ lại đoạn video ngắn kia,