
trước đây Tả Á đã từng bị Kiều Trạch dùng đoạnn video này uy hiếp.
"Không cho phép nhảy." Kiều Trạch không hề thương lượng ra lệnh.
Tả Á biết Mạch Tử là vì tốt cho cô, hoặc là vì tốt cho Kiều Trạch, muốn
mượn cơ hội này để cải thiện mối quan hệ giữa cô và Kiều Trạch. Mọi
người bên cạnh đều ở đây vì cô mà cố gắng tạo cơ hội, nhưng, người không biết tận dụng cơ hội lại chính là cô.
Kiều Trạch đã quá tuyệt
vọng đối với cô, mà cô, cũng đã không còn muốn đề cập tới tình cảm của
mình nữa rồi, giờ phút này cô thật sự cảm thấy rất khó chịu, luống cuống đứng dậy, lắc đầu : "Mạch Tử, mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ cảm thấy có chút không thoải mái, đi trước nha."
Nói xong liền đưa tay cầm
lấy túi xách đặt trên ghế sofa, bên trong là quà cô mua cho Kiều Trạch,
vừa định đi, tay lại bị một lực mạnh mẽ kéo lại, Tả Á cúi đầu chỉ thấy
một tay Kiều Trạch đang cầm ly rượu thưởng thức, một tay khác lại nắm
chặt cổ tay cô, thân thể cao lớn lười biếng tựa vào ghế sofa, tay dùng
sức kéo lại, khiến cô lại một lần nữa cô ngã ngồi xuống ghế sofa.
"Đã đến rồi, sao lại vội đi như vậy." Đôi mắt đen của anh mang theo tia khó hiểu nhìn cô, môi mỏng khẽ nâng lên, âm thanh lạnh lẽo xuyên qua không
gian huyên náo truyền vào tai cô.
Từ lúc nào mà cô đã trở nên
nhút nhát như vậy, dè chừng mọi thứ, luốn cuống luống y như đứa ngốc
vậy, là bởi vì thái độ của Kiều Trạch, hay là do phải đối mặt với Tình
Văn, cô cũng không biết nữa.
Lực nắm trên tay chợt nhẹ đi, Kiều
Trạch buông lỏng tay cô ra, cô không bỏ đi nữa, mà cứ ngồi ở đó như vậy. Sắc nặt xán xịt, Tình Văn đã bị Mạch Tử kéo đi đánh bài, nhưng Tình Văn lại nhất định lôi Kiều Trạch đi theo làm quân sư, Kiều Trạch đặt ly
rượu xuống, đứng dậy rời đi, trên ghế sofa chỉ còn mỗi mình Tả Á.
Cô không phải là người không chơi đùa cùng mọi người, chẳng qua là do cô
có muốn hay không thôi, với không khí hiện tại, cô chơi không nổi, nhìn
Kiều Trạch đứng ở sau lưng Tình Văn, nghiêng người dạy cô ta cách đánh
bài, ở góc nhìn này của cô, cánh tay Kiều Trạch đang đặt lên bả vai của
Tình Văn, một cái ôm thân mật.
Tả Á im lặng ngồi nơi này, có cảm giác như mình như một món đồ chơi bị vứt bỏ.
Cảm giác không khí nơi này thật nhơ bẩn khiến người ta không thể thở nổi,
lồng ngực bị đè nén đến sắp nổ tung, Tả Á đứng dậy ra khỏi phòng, xuyên
qua ánh sáng mờ mịt của hành lang, đi tới khúc quanh gần cửa sổ, hít
thật sâu thật nhiều bầu không khí trong lành bên ngoài, nhưng tại sao
lại vẫn cảm thấy khó thở như vậy
Cô đột nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng cô không có mang thuốc theo. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên hút
thuốc lá, bị sặc khói ho khan mãi không thôi, còn chảy cả nước mắt nữa,
cảm giác đó thật sự không hề dễ chịu chút nào, nhưng không biết vì sao
cô lại cảm thấy thích làn khói đó.
Cửa phòng phía sau bật mở, có
người đang đi ra, Tả Á nhìn thấy một người đàn ông, một người đàn ông xa lạ, dưới ánh đèn lờ mờ, cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, cũng
không muốn xem hình dạng người đàn ông đó thế nào, chỉ là mở miệng hỏi:
"Anh à, có thể cho tôi một điếu thuốc được không?
“Sao?"
Người đàn ông dường như có chút sửng sốt, ngay sau đó không nói một lời liền
lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho cô, thậm chí
còn rất lịch sự châm thuốc cho cô nữa, Tả Á hít một hơi, lại sặc chảy
đến nước mắt.
"Cám ơn!" Tả Á nói cám ơn, rồi xoay người sang chỗ
khác, lúc vừa định rít một hơi thuốc lá nữa, tay cô đột nhiên bị người
khác nắm chặt, điếu thuốc cũng bị giật ra khỏi tay cô, Tả Á quay đầu lại chợt thấy khuôn mặt lạnh giá của Kiều Trạch.
Điếu thuốc bị anh
ném xuống đất, dập tắt, cánh tay của anh ôm lấy hông của cô, ngón tay
của anh xuyên qua mái tóc của cô, đôi môi mỏng của anh mang theo sự
trừng phạt, hung hăng hôn lên môi cô, ngang ngược mà hôn, mang theo mùi
rượu nhàn nhạt, bao phủ lấy cô.
"Kiều….ưmh…..." Cô muốn nói,
không muốn, nhưng miệng cô bị nụ hôn ngang ngược mà mạnh mẽ của Kiều
Trạch chặn lại, hô hấp cũng bị Kiều Trạch cướp đi, thân thể bị anh chèn
ép, thân thể lảo đảo bị dẫn tới nơi nào đó.
Đến tận khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Tả Á mới hoàn hồn, mở đôi mắt mờ mịt ra,
chợt nhận ra mình đã bị Kiều Trạch đưa cho tới một căn phòng.
Thân thể cao lớn của Kiều Trạch ép cô ngã xuống một chiếc giường mềm mại mà
xa lạ, thân thể bị anh đè xuống, tay của anh thô lỗ mà vội vàng dao động trên người cô, nụ hôn của anh từ môi của cô một đường đi xuống phía
dưới, nóng bỏng, cuồng dã.
Tả Á trợn to mắt nhìn lên trần nhà
sang trọng, tuy cô đắm chìm trong nụ hôn của Kiều Trạch thế nhưng nhớ
tới lúc Kiều Trạch và Tình Văn ở trong siêu thị nắm tay nhau, tràn đầy
tình cảm, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, Kiều Trạch cũng từng
hôn Tình Văn như vậy, cũng từng mạnh mẽ quấn lấy Tình Văn như vậy. Thân
thể đang bị Kiều Trạch đốt nóng đột nhiên nguội lạnh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bả vai của Kiều Trạch, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt,
hoàn hồn lại, ánh mắt đối diện với đôi mắt đen của Kiều Trạch, anh đã
nhận ra cô đang mất hồn.
Ngón t