
i phụ nữ khác thì không có gì lạ, không có gì không ổn cả.
Tình Văn lại có vẻ như không muốn nhìn thấy Tả Á, khẽ kéo tay áo Kiều Trạch, nũng nịu nói: "Anh, em mệt rồi, chúng ta về thôi."
"Có cần tôi đưa về không?" Trong lúc nói ánh mắt Kiều Trạch còn lóe lên tia cay nghiệt, rõ ràng là lời hỏi thăm nhưng không mang theo một chút hơi
ấm nào.
Tả Á nhíu mày, khoác tay dì Lâm, lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi còn muốn đi dạo một chút nữa, hai người cứ đi trước đi."
Kiều Trạch nghe Tả Á nói vậy ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, môi mỏng mím
chặt lại, cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen quét qua Tả Á một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cùng Tình Văn xoay người rời đi.
"Cậu chủ.... ..." Dì Lâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhìn
theo bóng dáng Kiều Trạch rời đi, lại nhìn vẻ mặt không có chuyện gì của Tả Á, không sao hiểu được, chẳng lẽ Tả Á không quan tâm chút nào sao,
"Cô chủ...... Cô không sao chứ."
Tả Á hé miệng khẽ cười: "Con không sao, đi thôi, chúng ta đi mua thức ăn, hôm nay ăn lẩu hẳn sẽ ngon lắm đây."
Tả Á kéo tay dì Lâm đi về phía khu bán rau củ, trên mặt vẫn mang nét cười, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh Kiều Trạch và Tình Văn dắt tay
nhau. Một người đàn ông cầm tay một phụ nữ, giữa đoàn người náo nhiệt,
bàn xem sẽ ăn cái gì, mua món gì, rồi sau đó về nhà cùng nhau nấu cơm,
cùng nhau ăn cơm, cảm giác đó như thế nào, đó chính là cảm giác vợ
chồng, cảm giác của gia đình, đó sẽ là một bức tranh vẽ đẹp đến nhường
nào?
Kiều Trạch đối với Tình Văn, có lẽ là càng ngày càng có tình cảm.
Bọn họ cũng ngủ cùng nhau sao?
Bọn họ sống với nhau như vợ chồng à?
Trái tim Tả Á chợt nhói đau, giống như bị móng vuốt ác ma hung hăng xé rách, máu từ vết thương không ngừng chảy ra. Cô luôn muốn giải thích rõ cho
Kiều Trạch, nói cho anh biết, không phải cô không cần con của hai người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi này, giải thích, cô cảm thấy
mình không cần giải thích nữa, đột nhiên cảm thấy chuyện đó đã không còn cần thiết nữa, Kiều Trạch đã tìm được hạnh phúc của anh, lời giải thích của cô còn ý nghĩa gì nữa đây?
Tình Văn và Kiều Trạch ở bên
nhau, không phải cô đã biết từ trước rồi ư, cần gì lại phải đi giải
thích nữa, thật sự không còn cần thiết nữa rồi, có lẽ, cô và Kiều Trạch
cần phải nói chuyện, nói chuyện về cuộc hôn nhân của bọn họ, nên tiếp
tục hay kết thúc.
Cuối cùng Tả Á và dì Lâm mua rất nhiều thứ, rất nhiều, rất nhiều. Cô chợt phát hiện hóa ra mình rất có khả năng mua
sắm, buổi tối ăn lẩu, cô và dì Lâm cùng ăn, cô ăn rất nhiều, giống như
thức ăn là kẻ thù của cô vậy, cô phải tiêu diệt hết kẻ thù, chính là ăn
hết chúng, nếu ăn hết được, cô không mập lên cũng khó.
Dì Lâm ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Tả Á giàn giụa nước mắt, liền có chút nghẹn họng: "Cô chủ, sao cô lại khóc?"
Tả Á đang ăn uống hăng say, nghe thấy tiếng nói của dì Lâm, liền đưa tay
sờ lên mặt mình, bàn tay lạnh lẽo ướt đẫm nước mắt: "Con khóc sao?" Cô
vội rút một chiếc khăn giấy lau mặt, "Tại nóng quá mồ hôi chảy ra thôi,
sao tự nhiên con lại khóc được chứ, ha ha.......Dì Lâm, mau ăn đi, lẩu
để lâu ăn không ngon đâu."
Dì Lâm nhìn Tả Á, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu thở dài.
Tả Á lại cười, cuộc đời của cô, đâu phải chỉ có mình cô thở dài. Đầu mùa hè, thời tiết ấm áp hơn, nỗi đau cũng vơi bớt, thân thể Tả Á cũng
dần dần khôi phục, dì Lâm cũng không tiếp tục mỗi ngày bôn ba tới chăm
sóc cô nữa. Thời gian này là mẹ đến chăm sóc cho cô, khi vừa nghe tin cô sảy thai, mặt mẹ liền tối sầm lại.
Điền Văn Lệ vốn nghĩ rằng sự
xuất hiện của đứa bé nói không chừng có thể cải thiện mối quan hệ đang
căng thẳng giữa Tả Á và Kiều Trạch, không ngờ, cuối cùng đứa bé lại mất
đi. Hẳn là bây giờ Tả Á đang vô cùng khổ sở, đứa bé là nỗi đau sâu thẳm
trong trái tim cô, không chạm vào thì không sao, nhưng một khi chạm đến, lập tức lại đau đớn vô cùng.
Điền Văn Lệ vì sợ Tả Á đau buồn mà ở cùng với cô mấy ngày nay, mà những ngày này, Kiều Trạch lại không hề về nhà thăm cô lấy một lần, thì ra hôn nhân của hai người đã chỉ còn tồn
tại trên danh nghĩa mà thôi.
Kiều Trạch yêu Tả Á một cách chân
thành, Điền Văn Lệ cũng biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc dù bà
không thể nào trách cứ được Kiều Trạch cái gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, bà cũng mơ hồ biết rằng, hình như
Kiều Trạch đang cùng sống chung với Tình Văn.
Tả Á là con gái của bà. Từ nhỏ, bà đã không thể mang đến cho Tả Á sự ấm áp, cho đến khi cô
lớn, bà mới dần dần thương yêu cô. Hiện tại Tả Á lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng lại không thể nói ra,
vẫn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa này.
Tiếp
tục, hay nên kết thúc, Điền Văn Lệ lo lắng sốt ruột thay Tả Á, bà nghĩ,
nhất định bà phải nói chuyện rõ ràng với Kiều Trạch mới được.
Tả Á cũng đã trở lại Cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, cô cũng nói với mẹ mình
chuyện của Tiểu Duyên, đứa bé ấy còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều khổ sở.
Điền Văn Lệ biết, Tả Á không có cách nào thoát khỏi nỗi khổ sở trong
lòng vì mấ