
ền dì Lâm
rồi."
"Phiền gì mà phiền, cô chủ đừng khách khí như vậy." Dì Lâm
cất đồ ăn xong, sau đó chạy lại đỡ Tả Á nói: "Cô chủ, đừng đứng mãi như
thế, mau về phòng nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Tả Á cười cười: "Con
không sao đâu, cũng đã mấy ngày rồi, không có gì đáng ngại nữa cả, con
chỉ cần ngồi lên ghế sofa, chờ nồi canh của dì Lâm thôi, đã lâu rồi con
không được nếm tay nghề của dì Lâm rồi, thật là thèm quá đi."
"Được, cô xem tay nghề nấu ăn của dì Lâm có giảm đi không nhé! Vậy thì cô chủ
ra ngoài xem ti vi đi, nhưng cũng đừng xem quá lâu, không tốt cho mắt
đâu." Dì Lâm dìu Tả Á đến ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, rồi đi
vào phòng ngủ, mang ra cho Tả Á một tấm chăn mỏng, để cho cô đắp lên,
rồi vén tay áo lên đi vào bếp, bắt đầu nấu nướng.
Tả Á ngồi trên
ghế sofa, lấy chăn bọc quanh chân, rồi mở ti vi lên xem. Ti vi chiếu cái gì cô không biết, ánh mắt luôn không tự chủ được mà nhìn về phía cửa.
Tay nghề của dỉ Lâm vẫn là tốt như xưa, nồi canh thơm ngào ngạt khiến người ta rất muốn ăn, thân thể Tả Á cần phải bồi bổ nhiều, hiện tại cô quá
gầy, cũng quá yếu đuối. Tả Á ăn không nhiều lắm, cũng không uống canh
nhiều, chỉ có một chén nhỏ, liền không muốn ăn nữa, dì Lâm thấy vậy liền nóng nảy: "Cô chủ không thể như vậy được, ăn như thế này thì thân thể
làm sao có chất dinh dưỡng, cậu chủ cũng sẽ rất đau lòng, để tôi lấy
thêm cho cô một chén nữa."
Dì Lâm như nhận được mệnh lệnh nếu như Tả Á không chịu ăn cơm thì đầu của dì sẽ bị Kiều Trạch bẻ đứt ra vậy,
cho nên, hôm nay Tả Á ăn đủ ba bữa cơm đều là do dì Lâm ép buộc ăn, ăn
rất nhiều.
Sau bữa cơm chiều, dì Lâm thu dọn xong tất cả, cũng
quét dọn phòng một lần, rồi mới rời khỏi. Một ngày có dì Lâm căn nhà trở nên thật náo nhiệt, nhưng bây giờ dì ấy đi, căn nhà lại càng thêm lạnh
lẽo, cả căn nhà rộng như vậy lạichỉ có mình cô.
Trái tim cô cũng trở nên trống rỗng.
Dì Lâm chăm sóc Tả Á rất cẩn thận, nhưng Tả Á vẫn không mập nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò chỉ lớn cỡ bàn tay, cơ thể gầy gò như thể một trận gió
cũng đủ để thổi bay cô đi, có điều, sức khỏe từ sau khi đẻ non cũng dần
được khôi phục.
Nửa tháng rồi Kiều Trạch không về nhà, cũng không gọi điện thoại cho cô. Cô và Kiều Trạch luôn như vậy, anh có cuộc sống
của anh, mà cô cũng có cuộc sống của riêng mình, mặc dù trên danh nghĩa
bọn họ là vợ chồng, nhưng, thật ra thì.......không phải.
Có lẽ
con của hai người cũng là một chuyện hạnh phúc, dù sao như thế cũng tốt
hơn là phải sống trong một gia đình không có hơi ấm, ba và mẹ không hòa
thuận, ba có một phụ nữ khác, gia đình như vậy làm sao có thế mang đến
hạnh phúc cho đứa trẻ được. Nhưng, cô vẫn muốn giải thích cho Kiều Trạch biết, không phải là cô không cần con của hai người.
Đã nhiều
ngày Tả Á luôn chỉ ở nhà, vừa đúng lúc dì Lâm muốn đi ra ngoài mua đồ,
nên Tả Á liền cùng đi. Dì Lâm vốn muốn Tả Á ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lại
nghĩ, cả ngày cô không đi đâu cả, ra ngoài đi dạo cũng tốt, thời tiết
cũng ấm áp, ra ngoài một chút cũng không sao cả.
Hai người cùng
đi vào siêu thị lớn nhất trong thành phố, cách nhà rất xa, phải ngồi xe
buýt 20 phút mới tới nơi. Hôm nay không phải chủ nhật, mặc dù có nhiều
người, nhưng cũng không quá đông đúc. Tả Á cùng dì Lâm đi lên tầng mua
rau quả và trái cây, cũng mua một chút thịt hầm cách thuỷ để tối ăn.
Tả Á và dì Lâm đang cúi đầu chọn táo, lúc cô đưa tay định lấy một quả vừa to vừa đỏ thì có một bàn tay của một người phụ nữ khác cũng vừa chạm
tới. Tả Á ngẩng đầu lên nhìn, liền được khuôn mặt quen thuộc, người kia
cũng đang nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô không cần ngẩng đầu,
không cần dời mắt, nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, cánh tay kia của
Tình Văn đang ôm lấy cánh tay của một ngưởi đàn ông. Tả Á nhất thời
không biết phải phản ứng ra sao, chỉ thoáng giật mình, cũng rụt tay lại, quả táo kia liền rơi vào tay Tình Văn, nhưng đúng lúc cô rút tay về thì lại có một bàn tay nhăn nheo khác cầm lấy quả táo. Tả Á quay đầu nhìn
lại, là dì Lâm, dì ấy đang nhìn Tình Văn với anh mắt căm ghét.
"Cậu chủ!" Giọng điệu của dì Lâm có chút ngỡ ngàng, không dám tin, thậm chí
còn mang theo chút tức giận, đau lòng cho Tả Á, thân là phụ nữ, bà và Tả Á đang đứng ở đây, làm sao cậu chủ lại có thể dắt tay người phụ nữ khác đi dạo siêu thị được, cậu chủ có người phụ nữ ở bên ngoài sao, dì Lâm
không nhịn được mà quay đầu nhìn sắc mặt Tả Á, vè mặt của cô hình như
càng thêm tái nhợt. Bà vốn cho là Tả Á thấy thế sẽ phẫn nộ mắng phụ nữ
kia, hoặc là đau lòng chất vấn Kiều Trạch, nhưng những gì dì Lâm nhìn
thấy chỉ là sắc mặt Tả Á thoáng cái đã khôi phục lại bình thường, sau đó còn cười một cách rất tự nhiên, còn ngốc nghếch chào hỏi Kiều Trạch
cùng phụ nữ kia: "Hai người cũng đi mua sắm sao, thật trùng hợp ha
ha......."
"Tinh thần của cô xem ra cũng không tệ nhỉ!" Kiều
Trạch hờ hững nói, đôi mắt sâu như xoáy nước híp lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò của Tả Á, trên mặt của anh vẫn không chút tình cảm
nào, vẫn tự nhiên không chột dạ, giống như chuyện vợ mình nhìn thấy mình đang ở cùng một ngườ