
h tro, trong lòng Tả Á không nhịn được mà run lên, anh bị sao thế, sao lại giận dữ đến thế này, cánh tay của anh sắp bẻ
gảy eo cô rồi.
"Anh làm sao vậy? Tại sao lại tức giận?" Tả Á đưa
tay chống lên ngực anh, có chút sợ hãi Kiều Trạch lúc này, cô cau mày,
khổ sở nói: "Anh buông tay ra đã.... ..."
Kiều Trạch bởi vì tức
giận mà quên mất không khống chế sức lực của mình, càng tức giận, anh
lại càng lạnh lùng, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Á,
lạnh lùng mà nói: "Trái tim của em là đá tảng, là sắt thép à?"
"Đau quá, Kiều Trạch.......Anh buông em ra đi.... ..." Tả Á không biết tại
sao Kiều Trạch lại tức giận như vậy, cô chỉ cảm thấy eo rất đau, không
nhịn được mà kêu lên.
Nhờ ánh trăng mà Kiều Trạch nhìn thấy nước
mắt trên khuôn mặt Tả Á, anh đột nhiên buông tay, tay nắm chặt đấm lên
tường, rồi xoay người sải bước rời đi.
"Kiều Trạch!" Tả Á hoàn
hồn muốn đuổi theo, lại vấp chân vào ghế, không nhịn được rên lên, đau
đớn nhíu mày, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, nỗi đau đớn vì mất con đã khiến cho trái tim cô trở nên vô cùng yếu ớt, lúc này sự lạnh
lùng, giận dữ đến đáng sợ của Kiều Trạch càng làm trái tim cô thêm tổn
thương, cô đã không cảm nhận được gì nữa rồi, chỉ còn cảm thấy đáy lòng
rất đau, muốn khóc, muốn nói, Kiều Trạch anh đừng đi, nhưng ‘ầm’ một
tiếng, tiếng đóng cửa mạnh mẽ mà dứt khoát vang lên, Tả Á biết Kiều
Trạch đã mang theo sự giận dữ mà rời đi rồi.
Tả Á không hiểu
được, đã lâu như vậy Kiều Trạch không trở về nhà, sao hôm nay lại đột
nhiên trở về, lại còn nổi giận đến như vậy nữa? Trong ấn tượng của cô,
trừ lần anh ở trong bệnh viện của thành phố X ra, anh chưa bao giờ mất
khống chế như thế này.
Không biết Tả Á sợ hãi run rẩy ngồi ở đó
bao lâu, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô mới hoàn hồn lại,
trái tim cô nhảy lên một nhịp, cũng không nhịn được mà càng run hơn, là
Kiều Trạch trở về sao, cô sợ nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh lắm.
Nhưng cô cũng muốn hỏi anh cho rõ, rốt cuộc là tại sao anh tức giận đến
vậy.
Tả Á nghĩ vậy, liền đứng dậy, vội vàng đi mở cửa, cô đã quên mất, Kiều Trạch cũng có chìa khóa, không cần phải nhấn chuông cửa.
"Dì Lâm!" Người ở ngoài cửa không phải Kiều Trạch, mà là người giúp việc của cô ngày trước, dì Lâm.
Hai tay dì Lâm ôm cái gì đó, vừa đi vào bên trong, vừa nói: "Cô chủ, lâu
rồi tôi không được thấy cô, cậu chủ bảo tôi đến chăm sóc cô, lại đây xem đi, tôi mới mua thức ăn mang đến đấy, đợi tôi một lát, tôi sẽ nấu canh
gà cho cô uống."
"Chăm sóc tôi?" Tại sao đột nhiên anh lại làm
vậy? Tả Á nhìn dì Lâm xách nhiều đồ như vậy, đưa tay muốn giúp, dì Lâm
lại nói: "Đừng, cô chủ, thân thể của cô hiện tại không thể xách đồ nặng
được, phụ nữ mới đẻ non, phải chăm sóc thật tốt, nếu không sẽ rát dễ bị
bệnh, mình tôi làm được rồi, cô nghỉ ngơi đi."
Tả Á kinh ngạc rút tay trở về, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, làm sao dì Lâm biết được
chuyện cô đẻ non? "Dì Lâm ... ... Làm sao dì biết con.... ..."
Dì Lâm nói: "À.......Cậu chủ nói cho tôi biết đấy, cậu ấy sợ công việc bận rộn không có thời gian chăm sóc cô, cho nên sáng sớm hôm nay liền gọi
điện thoại cho tôi, nói tôi tới đây, cậu ấy thật đúng là người đàn ông
tỉ mỉ."
Làm sao Kiều Trạch biết được cô đẻ non? Vừa rồi anh nổi
giận như vậy là vì chuyện cô làm mất con của hai người sao? Cô chợt nhớ
tới lời nói của Kiều Trạch, anh nói trái tim cô là đá tảng, là sắt đá
sao. Không lẽ anh cho là......cho là cô không cần con nên….? Nghĩ tới
đây lòng của Tả Á càng thêm hoảng hốt, khó chịu vô cùng: "Kiều Trạch có
nói anh ấy đi đâu không?"
Dì Lâm đặt đồ trên tay xuống dưới đất,
thay dép, xoay người đóng cửa, lại xách đồ lên, vừa đi vào trong bếp,
vừa nói: "Cậu ấy không nói gì. Mới sớm như vậy mà cậu ấy đã đi ra ngoài
rồi sao? Sau này, một ngày ba bữa cơm, cứ để tôi làm, có chuyện gì cần
cô chủ cứ nói, để tôi làm cho, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Có điều buổi
tối tôi phải về chăm sóc cho cháu tôi, không thể ở lại đây được, cho
nên tôi cũng không thể chăm sóc cô nhiều được."
Tả Á nghe dì Lâm
thân thiết càu nhàu, cô cũng vội đi tìm điện thoại, cô phải nói cho Kiều Trạch, mọi chuyện không phải như anh nghĩ, không phải cô không cần con, xin anh đừng hiểu lầm cô. Sao cô lại không cần bảo bối của hai người
được.
Nhưng, điện thoại Kiều Trạch lại không kết nối, không thể
liên lạc được, Tả Á gọi rất nhiều lần, cuối cùng cũng chán nản buông
xuôi, mất hồn thẫn thờ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cô đã từng
nói cô không muốn đứa con của anh, cho nên nhất định Kiều Trạch sẽ cho
rằng lần này cũng là cô không cần con của anh, bởi vì, cô không yêu anh, hơn nữa, anh cũng không còn yêu cô nữa.
Tả Á vốn đang nóng lòng
muốn giải thích cho anh, nghĩ đến đây lòng lại chợt trùng xuống, cô đi
tới cửa phòng bếp, nhìn dì Lâm đang nhanh nhẹn đặt đồ ăn vào trong tủ
lạnh, cô biết dì Lâm vì nhớ đến ân tình trước kia mới tới đây, không cho cô làm việc, bắt cô nghỉ ngơi, bởi vì hiện tại dì ấy còn phải chăm sóc
cho cả đứa cháu mới chào đời nữa, Tả Á khẽ mỉm cười: "Làm phi