
ra,
không có người, cô đi đâu rồi? Bây giờ đã là chín giờ tối rồi. Đôi mắt
đen Kiều Trạch tối dần, chợt nghe trên lầu hình như có tiếng động.
Kiều Trạch vội lên lầu, trên lầu không tối đen như bên dưới, cạnh cửa sổ sát nền nhà có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi, cô mặc áo ngủ màu trắng,
co người ngồi đó, bên cạnh đặt một cây đèn cầy nhỏ, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Bước đến gần, anh liền ngửi thấy mùi thuốc lá, Kiều Trạch
đột nhiên hiểu ra, Tả Á đang hút thuốc lá, đôi mắt anh thoáng qua một
tia tức giận, vội bước nhanh tới, giật lấy điếu thuốc trong tay Tả Á,
giận dữ đến không kiềm chế được quát lên: "Ai cho em hút thuốc lá?"
Tả Á quay đầu lại, lúc này Kiều Trạch mới nhìn thấy, dưới ánh nến yếu ớt,
gương mặt côthoáng ửng hồng, trong mắt còn có men say, còn có chút nước
mắt, trong ngực cô vẫn còn đang ôm một chai rượu đỏ, cô không chỉ có hút thuốc lá, mà còn uống rượu nữa.
Kiều Trạch bị anh vò nát điếu
thuốc trong tay, vứt đi, nhưng, trong lòng anh lại dấy lên một đám lửa
giận, tức giận nắm lấy bả vai Tả Á: "Rốt cuộc em đang làm gì hả?"
Anh rất tức giận, nhưng chỉ tức giận mà thôi, dù thế nào cô cũng đang mang
thai đứa con của anh mà, anh không phải đang quan tâm cô, anh tự nói với chính mình, anh chỉ tức giận thôi, chỉ quan tâm lo lắng cho con của anh chứ không phải đang lo lắng cho cô.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tay
anh chạm vào bờ vai cô, anh lại không ý thức được mà giảm bớt lực, vai
của cô dường như không có chút thịt nào, gầy yếu, tựa như anh chỉ cần
dùng lực một chút thôi, cô sẽ bị bóp nát.
Dường như bị anh làm
đau, Tả Á cau mày, nước mắt dâng đầy trong mắt, có chút sợ hãi nhìn anh, vùng vẫy, nói không rõ ràng: ‘‘Buông ra.......Đau.......Đau."
Trong lúc Tả Á giãy giụa, chai rượu trong lòng cô liền rơi xuống, rượu bắn
tung toé ra xung quanh, chảy đầy trên nền nhà, cô không để ý đến vẻ mặt
doạ người của Kiều Trạch, chỉ chú ý đến bàn tay mình, ơ, điếu thuốc lá
của cô đâu rồi, thuốc lá của cô biến đâu mất rồi?
Cô nhìn quanh
lại thấy chai rượu đổ ra trên nền nhà, cô vội cầm chai rượu lên, cười
khanh khách, cười đến khi trên mặt ướt đẫm nước mắt: "Thuốc lá.......
Không tìm được thuốc lá...... Rượu, cũng đổ....... Ai ... ... Các người
ai cũng xấu xa......." Vừa nói vừa cúi đầu khóc nức nở.
Kiều
Trạch nhìn Tả Á thần trí không còn rõ ràng, nhìn cô khóc, nhìn cô yếu
ớt, dáng vẻ say đến hồ đồ, trong lòng có chút tức giận, hận không thể
ném cô qua cửa sổ, giận dữ giật lấy chai rượu trong ngực Tả Á, vứt sang
một bên, lại càng chọc cho Tả Á khóc rống lên, tay cô không ngừng đánh
anh, không ngừng kêu khóc: "Trả lại cho tôi.......Trả lại cho tôi....
..."
Kiều Trạch không dễ nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng này của Tả
Á, không biết vì sao anh vô cùng giận dữ, một tay nắm lấy bàn tay đang
không ngừng đánh lên người anh của Tả Á, một tay bế ngang người cô,
không cần tốn nhiều sức, cô nhẹ tựa như một mảnh lông hồng vậy, vẻ mặt
giận dữ của Kiều Trạch càng lúc càng dọa người, giống như hận không thể
nuốt luôn Tả Á.
Anh ôm cô đi vào trong phòng tắm, mặt mày vẫn
xanh mét, căng thẳng doạ người, đưa tay lột váy ngủ dính rượu của Tả Á,
lại lột cả quần nhỏ của cô ra, Tả Á lại vùng vẫy không nghe lời, mượn
rượu làm càn, không để cho Kiều Trạch đụng vào cô.
Mà Kiều Trạch
vì sợ làm cô bị thương, nên liền ôm chặt cô vào trong ngực, lúc kéo quần lót của cô ra, lại phát hiện cô đang có kinh nguyệt. Kiều Trạch nhất
thời cứng đờ người, khuôn mặt mang nét nghi ngờ cùng sự lạnh lẽo. Không
phải cô đang mang thai sao? Tại sao lại có kinh nguyệt được? Là anh hai
cố ý lừa anh, hay là.......Kiều Trạch nghĩ tới việc đó, trái tim đột
nhiên trầm xuống. Sau khi Tả Á tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, đầu óc mờ mịt, không nhịn
được đưa tay gõ vào đầu, trong phòng vẫn tối, trời còn chưa sáng hẳn,
vừa tỉnh táo lại cô liền phát hiện ra có điều khác lạ.
Hình như
đêm hôm qua cô thấy được khuôn mặt của Kiều Trạch, vẻ mặt anh rất tức
giận, là anh đã về nhà, hay là cô bị ảo giác? Tả Á rời giường, mang dép
vào rồi ra ngoài phòng ngủ.
Bây giờ chắc đẫ là bốn năm giờ sáng
rồi, ngoài trời vẫn còn mịt mùng, trong nhà cũng có chút mông lung, tầm
mắt Tả Á đảo quanh khắp nơi, chợt nhìn thấy một dáng người cao lớn đang
đứng ngoài ban công, thân thể rất cao, thon dài, trong bóng đêm lại mang vẻ vẻ hiu quạnh, Kiều Trạch, là anh ấy, anh ấy đã trở về.
Tả Á
do dự đi tới: "Kiều Trạch!" Cô gọi tên anh, muốn hỏi anh tại sao không
nghỉ ngơi, muốn xin lỗi anh, là tại cô uống say, cho nên mới không biết
anh trở về, hỏi anh có phải anh tức giận vì cô uống rượu?
Cô đang định bước tới gần anh, nhưng anh lại đột nhiên xoay người lại, ánh mắt
căm hận nhìn cô, một cánh tay ôm lấy eo cô thật chặt, một tay khác xuyên qua mái tóc cô giữ ở sau gáy cô, khiến cho đầu của cô ngửa ra sau .
Một giây đó Tả Á vô cùng kinh hoảng: "Đau, Kiều Trạch.......anh làm em đau!"
"Đau?" Kiều Trạch rống lên giận dữ: "Cô cũng biết đau sao?"
Trong đôi mắt của anh đều là lửa giận, dường như muốn dùng lửa giận đó thiêu
đốt thân thể Tả Á thàn