
cũng không thể giữ được đứa bé này. Tả Á không biết phải chấp nhận như thế nào,
không biết tại sao lại mất đi. Đứa con đầu tiên là vì cô không muốn có,
lựa chọn bỏ nó, cho nên bây giờ ông trời đang trừng phạt cô sao? Khiến
cô một lần lại một lần đánh mất con mình.
Cuộc sống của cô tựa
như khi gần có được thì lại mất đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, và dường
như càng ngày càng mãnh liệt, không chịu sự nghe theo khống chế của cô.
Loại cảm giác bất lực, cảm giác không có cách nào nắm giữ này khiến Tả Á thật sự rất khổ sở. Cô không biết nên gì, phải làm sao gì, phải làm thế nào mới có thể giữ được những thứ của mình, phải làm thế nào mới có thể ném đi thứ mình không muốn. Cô, thậm chí, ngay cả con mình cũng không
giữ được, không bảo vệ được. Đau quá, rất đau, cũng không biết đau ở đâu nữa, chỉ cảm thấy rất đau đớn.
Trong lúc Tả Á đang vô cùng đau
đớn điện thoại di động lại đột ngột vang lên, cô đưa tay lau sạch nước
mắt, hít vào một hơi, rồi nhận điện thoại, bên trong liền truyền đến
giọng nói của viện trưởng Cô Nhi Viện, thân thiết và tràn đầy vui sướng: "Tiểu Á, đoán xem tôi đang ở đâu?"
"Ở đâu? Tôi đoán không được."
"Lần trước không phải cô đã giúp đỡ một đứa bé sao, ca phẫu thuật của nó rất thành công, bây giờ tôi đang ở cùng với nó, đứa bé còn nhỏ nhưng thông
minh lắm, dáng vẻ cũng rất đáng yêu, đến đây nào Tiểu Duyên, gọi mẹ đi
nào."
"Mẹ.... ..."
Giọng nói trẻ con non nớt, ôn nhu mềm
nhũn vang lên trong điện thoại giống như một đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ
nhàng vỗ về trái tim Tả Á, một tiếng ‘mẹ’ kia khiến những giọt nước mắt
mà Tả Á đang cố kìm nén cứ thế mà rơi xuống, khóc thành tiếng: "Con
ngoan, con......phải mau hồi phục nhé, biết không? Mẹ.......khi nào mẹ
rảnh mẹ sẽ đến thăm con.... ..."
" Mẹ.......Mẹ......." Tiểu Duyên chưa nói được nhiều, chỉ có thể không ngừng bi bô từ mà nó thuần thục nhất, mẹ, mẹ.
"Mẹ ở đây.......ở đây.... ..." Nghe tiếng Tiểu Duyên ở bên kia gọi mẹ, Tả Á như có ảo giác, đó là đứa con của cô, là con của cô đang gọi mẹ, Tả Á
che miệng khóc ra thành tiếng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt,
từng hạt từng hạt rơi xuống.
"Con ngoan, mau nghỉ ngơi đi, chào tạm biệt mẹ nào."
"Mẹ.......bái bai.... ..." Giọng nói non nớt chưa rõ ràng lại giống như một luồng ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm nỗi thống khổ trong lòng Tả Á. Cô áp sát vào
điện thoại, nhỏ giọng nói: "Tiểu Duyên, hẹn gặp lại."
Tay nắm chặt điện thoại di động, Tả Á ngây người nằm xuống giường, đây có được coi là bù đắp không.
Đã nhiều ngày nay Kiều Trạch không có trở về chỗ của Tả Á, cho dù là ban
đêm, cũng không qua chỗ Kiều Vân. Hôm nay, mới từ nước ngoài trở về, sau khi đưa Tình Văn về nhà, Kiều Trạch liền lái xe chạy tới nhà Kiều Vân.
Đoán chừng mọi người trong nhà đều đã biết được cuộc sống hôn nhân của anh
và Tả Á hiện tại, bọn họ không hỏi, anh cũng không muốn nhiều lời, không trở về nhà cũng là có nguyên nhân, mặt khác cũng sợ người trong nhà hỏi này hỏi nọ, tóm lại chính là chuyện như vậy.
Anh vừa về đến nhà
cũng đúng lúc đang ăn cơm tối. Trong lúc ăn cơm Điền Văn Lệ không nói
gì, chỉ đến khi ăn cơm xong, Kiều Vân mới gọi anh vào trong phòng sách,
anh biết, anh hai có chuyện muốn nói, về phần nói chuyện gì, anh cũng có thể đoán được.
Kiều Vân không nói thẳng, mà mở miệng hỏi trước: "Sức khỏe của Tình Văn thế nào?"
Kiều Trạch ngồi trên ghế sofa, đưa tay nhu nhu thái dương: "Vẫn đang trong
quá trình hồi phục." Giọng điệu anh lạnh lùng, không cảm nhaanh được
chut cảm xúc gì.
"Con bé Văn Văn vì em mà bị thương, em chăm sóc
cô ấy cũng là điều nên làm, có điều, Tiểu Á mới là vợ của em, em làm
chuyện gì cũng chỉ nên có chừng mực thôi.... ..."
Kiều Trạch đứng dậy, anh không muốn nói nhiều về đề tài này: "Anh hai, em biết mình nên làm gì mà, em đi trước."
Kiều Vân nhìn bộ dạng không muốn nghe, không muốn nói chuyện của Kiều Trạch, nét mặt trở nên nghiêm lại, có chút tức giận nói: “Mày đừng có nghĩ
rằng những thứ trăng hoa ong bướm kia là hay, học người ta nuôi gái bên
ngoài.... ..."
Đôi mắt đen của Kiều Trạch nhìn về phía Kiều Vân,
"Chuyện của em, em biết phải làm thế nào." Kiều Trạch nói xong xoay
người mở cửa đi ra, Kiều Vân hướng về phía bóng lưng Kiều Trạch nói:
"Mày biết sao? Đã bao lâu rồi mày không về nhà? Tiểu Á đã mang thai, mày có biết hay không?"
Thân thể Kiều Trạch chợt sững lại, quay đầu
lại nhìn Kiều Vân, Kiều Vân lại cúi đầu đọc sách, không để ý tới Kiều
Trạch nữa, khoé môi Kiều Trạch co giật mấy cái, hình như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại ba chân bốn cẳng vội vã rời đi.
"Trẻ con làm
việc không biết suy nghĩ, không biết còn hành hạ nhau thế nào nữa." Kiều Vân lắc lắc đầu nói, ngay sau đó lại hô lên: "Bà nó ơi, pha cho tôi một ly trà với."
Khi Kiều Trạch trên đường về nhà, anh không thể
biết được Tả Á có đang ở nhà hay không, bởi vì anh thường không trở về
nhà, mỗi khi về đến nhà cũng đều vào ban đêm. Vừa bước vào đến nhà, tầm
mắt của anh liền vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Tả Á.
Trong nhà
rất yên tĩnh, đèn cũng không được bật lên, anh đẩy cửa phòng ngủ