Snack's 1967
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211292

Bình chọn: 7.00/10/1129 lượt.

óng đêm đẹp đến mê người, nhưng cũng rất cô đơn, Tả Á đứng ở trước cửa sổ, cô đơn nhìn lên bầu trời đầy sao, cuối cùng chỉ

khe khẽ thở dài một tiếng, nhỏ đến khó có thể nghe thấy. Đến lúc cảm

thấy hơi lạnh cô mới đứng dậy, tắm nước nóng rồi đi nghỉ ngơi. Nằm trên

chiếc giường rộng rãi dành cho hai người, Tả Á co người lại, nhắm mắt,

để cho mình đi vào giấc ngủ. Bóng đêm mịt mùng, không biết Kiều Trạch

đang sưởi ấm cho người phương nào.... ...

Cô nằm mơ thấy những

thứ lung tung, không thể nào ngủ yên ổn được, bụng cũng truyền tới từng

cơn đau đớn khó chịu, đau, rất đau, đau tới mức hành hạ người. Tả Á đau

đến sắp mất đi tri giác, rồi lại đột nhiên hoảng hốt, ngồi bật dậy, đưa

tay vén chăn lên, cúi đầu nhìn lên giường, trong bóng đêm mông lung, cô

nhìn thấy trên giường có một mảnh máu đỏ sậm. Không.......không phải, sự sợ hãi bao trùm lấy cô, trái tim đau nhói từng cơn, kèm theo thân thể

cũng đau đớn, khiến cho cô hoảng sợ không biết phải làm sao. Tả Á không

nhịn được mà hoảng sợ kêu lên, luống cuống chịu đựng sự đau đớn đi tìm

điện thoại di động, gọi xe cứu thương.

Con của cô nhất định không thể xảy ra chuyện gì được. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lại đi tìm ví tiền, rồi sau đó vất vả đi tới cánh cửa, mở ra, sợ mình chịu không

được mà lát nữa đén cửa cũng không mở được.

Giờ phút này Tả Á đau đớn ngồi bệt trước cửa, không có một chút hơi sức để động đậy.

Xe cứu thương tới, Tả Á được đưa vào bệnh viện, dọc đường đi cô không

ngừng cầu xin, phải cứu lấy con của cô, nhưng cuối cùng cô lại bị đưa

vào phòng giải phẫu, Tả Á khóc, sợ hãi mà khóc, cô sợ sẽ mất đi con, rất sợ.... ...

Khi Tả Á tỉnh lại, thân thể đã không còn đau đớn nữa, cô mở mắt ra kinh ngạc nhìn trần nhà màu trắng, không đau, nhưng cô ý

thức được, mình đã mất con rồi. Trái tim chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn,

giống như bị rách ra một lỗ lớn, lại gió lạnh không ngừng thổi vào. Muốn khóc, muốn khóc rống lên, nhưng làm thế nào cũng không khóc nổi, chỉ

thấy khó chịu, rất khó chịu, lại không tìm được cách phát tiết ra.

Cô rút cây kim truyền nước biển ra, sau đó đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ

ra, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy xuống, thì cô sẽ không phải đau đớn khổ nữa,

cô có thể đi theo con của cô rồi. Nhưng đột nhiên có một bàn tay ấm áp

nắm chặt lấy tay của cô, dường như sợ cô sẽ nhảy xuống, sợ cô sẽ rời đi

vĩnh viễn.

Bàn tay ấm áp? Tả Á không nhịn được quay đầu, nhìn về

phía bàn tay này, rồi lại sững sờ một giây, là Chung Dương?

Anh.......Tại sao anh lại ở chỗ này? Trong mắt cô thoáng hện lên vẻ chán nản.

Chung Dương nhìn sắc mặt tái nhợt đến dọa người rồi đến vẻ

mặt tràn đầy kinh ngạc của Tả Á, nhìn cô muốn khóc nhưng khóc không

được, dáng vẻ khó chịu, lo lắng hỏi: "Cô bé, em tỉnh rồi, còn.......đau

không?"

Con.......đã mất rồi......., Tả Á hoảng hốt nghĩ tới, lẩm bẩm nói: "Chung Dương.......Anh.......Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Chung Dương nói xong cũng không buông tay Tả Á ra, bàn tay anh vẫn nắm chặt

bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Tả Á, trong lúc cô ngủ, cô vẫn luôn nắm chặt

tay anh. Cô nói mơ, có lẽ là mơ thấy ác mộng, hoặc là bởi vì quá đau

khổ, mà cô vẫn nắm chặt tay anh không buông ra, miệng cũng luôn kêu tên

một người đàn ông, hai chữ đó đâm vào trong lòng anh. Anh chỉ vào điện

thoại trên bàn: "Không biết tại sao bệnh viện lại làm như vậy, có hàng

chục số điện thoại, lại gọi cho anh, nói em nhập viện. Anh liền vội vàng chạy tới, dù thế nào anh cũng là bạn chí cốt của em mà. Nhưng, nửa đêm

canh ba, em thật biết dọa người đấy."

Bạn, Chung Dương đang nỗ

lực làm bạn cô, từ người yêu đến bạn, cũng cần phải có dũng khí. Tả Á

nhìn Chung Dương, nhỏ giọng nói: "Cám ơn!" Cám ơn anh đã tới bệnh viện

chăm sóc cô, cám ơn anh đã làm bạn của cô.

Chung Dương chau mày: "Đồ ngốc, khách khí với anh làm cái gì, có đói bụng không, muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em."

Tả Á lắc đầu, cô không muốn ăn gì cả: "Anh về đi .......Ở đây có có y tá chăm sóc cho em là được rồi.... ..."

Chung Dương nhìn thấy sự khổ sở trong mắt Tả Á, cô đang cố kìm nén nước mắt

đang chực chảy ra ngoài. Chung Dương biết trái tim cô đang vô cùng đau

đớn, anh theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu cô, cho cô sự an ủi, nhưng

động tác lại chợt dừng tại giữa không trung, anh đã không còn thích hợp

làm những việc này nữa, không còn thích hợp nữa, động tác thân mật như

thế này, người cho cô sự an ủi đã không còn là anh nữa rồi, nhưng, người đàn ông kia đang ở đâu, tại sao lúc này, anh ta lại không ở bên cạnh

cô. Tay Chung Dương nắm thành quyền rồi chán nản buông xuống: "Có muốn

anh thông báo cho người nhà em biết không? Tình trạng của em hiện giờ

cần phải có người chăm sóc."

Tả Á khẽ gật đầu. Chung Dương trầm

mặc một chút, cuối cùng nói: "Vậy thì tốt, anh không cần phải trông nom

em rồi, em tự chăm sóc mình cho tốt, anh đi trước." Chung Dương nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, mặc dù không muốn, mặc dù không yên tâm,

nhưng, bạn thì nên có giới hạn của một người bạn thôi, không phải sao?

Tả Á đắm mình trong nỗi đau khổ vì mất đi đứa con. Cuối cùng cô