
chắc cũng rất mệt
mỏi rồi, Tình Văn không thể có con được nữa, nhất định là Kiều Trạch
đang tự trách mình, cũng cảm thấy rất khổ sở, Kiều Trạch làm sao có thể
thoải mái được.
Anh sẽ ly hôn với cô rồi kết hôn với Tình Văn?
Hay là vẫn tiếp tục tình trạng như bây giờ?
Tả Á quay đầu lại nhìn cửa chính bệnh viện một lần nữa, ngày hôm nay cô đã tới bệnh viện hai lần, không biết con cô có bị mệt không nữa, cô phải
về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, cố gắng để cho mình không suy nghĩ bậy bạ
nữa. Mới vừa lên xe, chuông điện thoại di động lại chợt vang lên, cô lấy điện thoại ra xem thì ra là mẹ gọi tới, Tả Á vội bắt máy: "Mẹ ạ!"
"Tiểu Á, sao mấy ngày nay con không về thăm nhà, hôm nay về nhà đi, chị của
con cũng đến đây đó." Giọng nói ấm áp đầy tình thương yêu của mẹ khiến
tâm trạng vốn đang đầy nỗi lo lắng của Tả Á chợt dâng lên một luồng ấm
áp, cô suy nghĩ một chút nói: "Được rồi mẹ, con sẽ về ngay."
Cúp
điện thoại, Tả Á nói tài xế thay đổi lộ trình, đi đến chung cư của mẹ.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, Tả Á ngồi trên xe lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến khi tới nơi, tài xế gọi cô dậy, cô mới tỉnh lại, thanh toán tiền rồi xuống xe, đi lên lầu.
Lúc vào nhà, không biết mẹ và chị cô đang nói chuyện gì mà vẻ mặt tràn đầy vui mừng, Tả Á thấy vậy cũng
mỉm cười, cúi đầu, thay giày, vừa đi vào vừa nói: "Mẹ, chị, hai người
đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy, sao không nói cho con nghe với?!"
Tả Vi ngoắc ngoắc tay ý bảo Tả Á ngồi xuống, cười nói: "Lúc nãy đang nói
xấu em. Sao em trở về có một mình vậy, Kiều Trạch đâu, không về củng em
sao?"
Tả Á ngẩn người ra, cô trả lời lấy lệ: "A, Kiều Trạch, anh ấy còn đang bận, công ty có nhiều việc lắm......."
Điền Văn Lệ cau mày nhìn khuôn mặt gầy gò của Tả Á, cằm cô lại nhọn ra, gầy
yếu không chịu nổi, bà không khỏi đau lòng: "Sao lại gầy như thế này,
con đó, nhất định là không chịu ăn cơm đầy đủ rồi."
"Mẹ, không
phải là con không ăn cơm, mà là con ăn bao nhiêu lại bị tên nhóc này lấy mất rồi." Khuôn mặt Tả Á tràn đầy hạnh phúc, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, trên môi còn mỉm cười.
Sắc mặt Điền Văn Lệ liền trở nên vui mừng: “Con ... ... con nói con mang thai rồi?"
Tả Á cười ngọt ngào gật đầu một cái, nhìn nụ cười trên gương mặt của mẹ và chị, tâm trạng của cô cũng tốt theo, niềm vui sướng này nên cùng chia
sẻ cùng người thân.
Tả Vi đột nhiên tựa như phát hiện ra cái gì
đó hỏi: "Kiều Trạch đâu rồi, anh ta có biết không? Em có thai được bao
lâu rồi, sao lại giữ bí mật, không nói cho mọi người biết chứ?."
Nét cười trên mặt Tả Á cứng lại, lắc đầu nói: "Được hơn hai tháng rồi,
em.......hôm nay em mới vừa biết mình có thai, còn chưa kịp nói cho anh
ấy biết, em định sẽ tìm cơ hội nói cho anh ấy biết sau."
Điền Văn Lệ không hỏi gì nữa, chỉ đứng lên nói: "Con đó, là phụ nữ mà sao lại
phản ứng chậm như vậy, bây giờ mới phát hiện ra, tốt nhất con nên nghỉ
ngơi đi, mẹ đi làm mấy món con thích nhất cho con ăn, mấy ngày nay phải ở trong nhà, mới có mang thai, cần có người chăm sóc."
Tả Á nghe
lời của mẹ, hình như nghe ra cái gì đó, mẹ cô biết được cô không có
người chăm sóc ư, biết tình trạng bây giờ của cô và Kiều Trạch sao? Có
lẽ là mới vừa biết, cho nên mới gọi cô về nhà.
Quan hệ của dượng
Kiều, Kiều Trạch và Tình Văn rất thân thiết, muốn không biết cũng khó.
Lúc ăn cơm tối dượng Kiều lại không có ở nhà, hình như là đang đi làm
chuyện gì đó. Sau bữa cơm chiều, ba mẹ con hàn thuyên một lát. Cuộc sống hiện tại của Tả Vi cũng rất ổn định, đứa bé cũng đã lớn hơn một chút,
có bà ngoại giúp một tay chăm sóc nó, cô cũng rất thoải mái, tình cảm
với anh rể cũng rất tốt.
Tả Á có chút hâm mộ chị mình, tình cảm
thuận buồm xuôi gió, nước chảy thành sông, yêu được người mình yêu, lúc
kết hôn cũng cưới được người trong lòng, sống qua ngày, sinh ra bào bối
của họ.
Bình lặng như thế mới là thật.
Khi sắc trời không
còn sớm nữa, chị bị anh rể đến đón đi, Tả Á thì bị mẹ bắt ở lại, xem ra
mẹ không yên tâm về cô, hơn nữa có lời gì đó muốn nói với cô, vốn là cô
muốn gạt mẹ một số chuyện, nhưng thấy vậy liền hiểu ra mẹ cô đã biết
được chuyện gì rồi.
Tả Á ở lại nhà mẹ, ở tới hai ba ngày, mẹ cô
cũng không hè hỏi chuyện gì cả, dượng Kiều cũng không nói gì, chỉ bắt cô ăn nhiều một chút, chú ý thân thể, mà trong 2-3 ngày này, Kiều Trạch
Cũng chưa từng đến thăm cô, cũng không gọi điện thoại cho cô. Không cần
hỏi, chắc hẳn mẹ cùng ba Kiều cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tả Á ở nhà mẹ một tuần lễ mới rời đi, thật ra thì cô không muốn đi, nhưng
dù sao cô cũng muốn có cuộc sống của riêng mình, quá quen với sự ấm áp
khi trở lại với nỗi cô độc sẽ rất khó khăn, cho nên cô không nên đắm
chìm quá lâu trong sự ấm áp này.
Từ lúc nhìn thấy Kiều Trạch lần
trước, mấy ngày nay anh không hề về nhà, thật ra thì Tả Á cũng đã quen
với việc anh không có nhà rồi. Tả Á sẽ sắp xếp thời gian thật hợp lý,
chỉ làm những việc tốt cho con của hai người, những thứ đồ ăn dù không
thích cô cũng cố ép bản thân phải ăn.
Tóm lại bây giờ con là quan trọng nhất.
Đêm, lại một đêm nữa, b