
ơn nữa cũng không phải chỉ một mình mình sai. Tôi vẫn cho mình là
người đánh cờ, không ngờ tới cuối cùng mới phát hiện, thì ra mình cũng
chỉ là một con cờ."
"Cô nói cũng có chút đạo lý, tôi nghĩ, nếu
như cô là người đánh cờ, cô sẽ hi vọng mình và Chung Dương có thể tiến
tới với nhau, mà không phải là đi đến kết quả như bây giờ với Kiều
Trạch, cho nên, thật đúng là cô không phải là người đánh cờ, có điều,
ván cờ này vẫn còn chưa kết thúc, tôi nghĩ cô còn phải đi tiếp."
Tả Á buông thõng cánh tay xuông: "Bây giờ đối với tôi mà nói, kết quả của
ván cờ là thắng hay thua, muốn đi như thế nào đã không còn quan trọng
nữa, tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên thôi. Tình Văn, tôi chỉ muốn chúc
phúc cho cô, đừng đi sai một nước cờ nào. Đời người, một khi đã đi qua
thì không thể quay trở lại được đâu."
"Cuộc đời của tôi, tôi sẽ
tự làm chủ!" Trên mặt Tình Văn có chút tức giận, "Cô sẽ không buông tay
Kiều Trạch thật sao? Dù giữa hai người chỉ còn lại cái vỏ bọc của một
cuộc hôn nhân?"
Sắc mặt của Tả Á hơi tái đi, cười yếu ớt: "Tình Văn, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Tầm mắt Tình Văn rơi xuống bụng Tả Á, ngày ấy, Tả Á gọi điện thoại nói cho
Kiều Trạch chuyện cô mang thai, là cô nhận điện thoại, lúc nghe thấy Tả Á nói ra mấy chữ kia, cô như bị sét đánh ngang tai, nếu như Kiều Trạch
biết Tả Á có thai thì làm sao Kiều Trạch có thể trở về bên cô được.
Nhưng, cô biết làm thế nào đây, trái tim đau nhói, cô rất sợ, rất sợ Tả Á yêu Kiều Trạch, nếu thật sự như vậy thì cô cũng chẳng còn cơ hội nữa
rồi.
Lúc Tình Văn nghĩ tới đó, bụng đột nhiên đau đớn dữ dội,
trên trán từ từ rỉ ra mồ hôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt
không có chút huyết sắc, đi về phía trước mấy bước, bước chân cũng không vững, thân thể có chút lay động, che bụng khom lưng cúi gập người
xuống.
"Tình Văn! Cô làm sao vậy?" Tả Á thấy Tình Văn không ổn,
vội tới đỡ cô ta, nhưng, sắc mặt của Tình Văn lại tái nhợt đến dọa
người, Tả Á nhất thời hốt hoảng nói: "Cô cố chịu đựng, tôi gọi xe cứu
thương."
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Tình Văn tay ôm bụng
khóc thất thanh, có chút điện loạn, Tả Á luống cuống đứng ở đó, không
biết nên an ủi cô ta thế nào, Tình Văn đau bụng chỉ là đau bụng kinh,
nhưng, bác sĩ cũng nói cho cô ta biết tin cô ta không thể mang thai
được, cô đã từng bị thương, làm tổn thương đến tử cung, vì thế về sau cô ta không thể mang thai được nữa. Tin tức này, đối với người phụ nữ mà
nói, chính là một nhát đao trí mạng.
Tả Á nhớ lại lần đó cô bị
bắt cóc, lúc Kiều Trạch cùng Kha Kiệt đánh nhau đã vô tình đá một cú vào bụng Tình Văn, hơn nữa, Tình Văn còn bị ngã xuống bên dưới, bị thương
rất nặng, là lần ấy, chỉ có lần ấy mới tổn thương đến tử cung thôi.
Tả Á như bị bóng đêm nuốt sống, Tình Văn không đáng bị như vậy.
Trên mặt Tình Văn đều là nước mắt, nhìn Tả Á đứng bên cạnh, cô bị như vậy Tả Á nhất định sẽ rất vui mừng, trong bụng của cô ta còn đang mang đứa
con của Kiều Trạch, còn cô, sau này ngay cả một đứa con cũng thể có,
liền kêu khóc nói: "Cô đứng ở đây làm gì? Tôi như vậy, cô vui mừng lắm
có phải không? Tôi không có khả năng sinh con cho Kiều Trạch nữa rồi, cô vui mừng đi, đắc ý đi!"
Khuôn mặt Tả Á cứng ngắc, tái nhợt, cô vội lắc đầu: "Tôi không có!"
"Tình Văn!"
Bóng dáng của Kiều Trạch vội vàng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, anh nhìn thấy
bóng dáng của Tả Á, cũng nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Tình
Văn, anh chưa từng thấy Tình Văn nóng nảy như vậy, anh đi tới bên giường bệnh của Tình Văn.
"Anh.......Anh bảo cô ta đi ra ngoài được
không, bảo cô mau ra ngoài đi, em không muốn thấy cô ta." Tình Văn nhổm
người dậy quỳ gối trên giường, nhào vào trong ngực Kiều Trạch, nức nở
khóc, cô thực sự rất đau lòng, cô đã không thể có con được nữa rồi, đau
lòng vì tại sao Tả Á lại có con với Kiều Trạch, còn cô ngay cả một cơ
hội cũng không có. Nhưng tình huống trước mắt lại khiến người ngoài hiểu nhầm rằng cô bị Tả Á khi dễ.
Kiều Trạch cứng đờ người ngồi đó,
mặc cho Tình Văn ôm anh khóc nức nở, bàn tay của anh vỗ vỗ lưng Tình Văn trấn an, quay đầu nhìn Tả Á khạc ra ba từ lạnh lẽo: "Đi ra ngoài!"
Trước mắt Tả Á là một màn hơi nước, trái tim đau đớn, hít sâu vào một hơi, cô nhìn bóng lưng Kiều Trạch, không nói một lời xoay người từ từ ra khỏi
phòng bệnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tình Văn ở phía sau, trong đầu cô toàn là hình ảnh Kiều Trạch lo lắng cho Tình Văn như
thế nào, cùng lạnh nhạt đối với cô ra sao.
Bước chân của Tả Á có chút nặng nề, đưa tay vịn vào tường, từng bước từng bước đi tới thang máy. Trước kia, dù Kiều Trạch có lạnh lùng, khiến cho cô có chút sợ hãi, tuy nhiên chuyện đó không làm tổn thương cô được, nhưng bây giờ, thái độ lạnh
lùng của anh giống như những cây kim nhỏ, từng cây từng cây đâm vào trái tim của cô, tại sao lại khó chịu như vậy, đau đớn đến không thở nổi như vậy.
Tả Á vất vả đi từ bệnh viện ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời,
dùng sức để hô hấp, cô cảm thấy mệt mỏi quá, rất mệt mỏi. Cô không biết
phải làm sao mới có thể giải thoát được. Kiều Trạch