
c sự quen thuộc chứ. Mùi nước hoa trộn lẫn với mùi rượu khiến dạ dày cô sôi trào, thân thể Tả Á vùng vẫy, cau mày hô: "Kiều Trạch, anh
buông em ra đi, có được không? ... ... Em ... ... Anh đi tắm trước được
không?" Tẩy đi mùi nước hoa, tẩy đi mùi rượu.
Đột nhiên Kiều
Trạch dừng lại, cười lạnh, dường như có chút hiểu ra tâm tư của Tả Á, cô kháng cự là vì đã nhìn thấy anh ở cùng Tình Văn, anh lạnh nhạt nói:
"Thế nào, vẫn còn ngượng ngùng sao?". Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy nụ
hoa của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, thân thể Tả Á nhịn không được mà khẽ run
lên, không thể nói được, nhưng dạ dày thật khó chịu, muốn ói, cô chọc
vào bụng Kiều Trạch, Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn Tả Á, cảm thấy cô có cái
gì đó lạ lạ liền buông lỏng cô ra, Tả Á vội vàng đứng dậy, che miệng vọt ra khỏi phòng ngủ, úp mặt vào bồn cầu, ói ra.
Tiếng Tả Á nôn mửa từng đợt khiến trong đôi mắt của Kiều Trạch dấy lên sự giận dữ, nét mặt lạnh lẽo đến dọa người, anh đi ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Tả Á
tái mét đang từ toilet đi ra ngoài, anh cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế
sofa, xoay người đi ra cửa, thay giày, rồi mở cửa rời đi.
Tả Á
nhìn Kiều Trạch rời khỏi, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, trái tim hụt hẫng, anh không có hứng thú ân ái với người phụ nữ vừa ói mửa, sắc mặt
tái nhợt như quỷ sao.
Cô quét anh hứng.
Có điều, như vậy cũng tốt, cô đang mang bầu, không thể làm chuyện đó được.
Đêm nay, không có niềm vui, không có hoan ái.
Bởi vì cô đang mang thai, sức khỏe lại không được tốt cho nên cũng ít khi
đến cô nhi viện thăm bọn trẻ. Hôm nay cô vừa tới đã nghe viện trưởng
nói, một Cô Nhi Viện ở thành phố khác có một đứa bé bị bệnh nặng, cần
một số tiền lớn để chữa bệnh, nhưng Cô Nhi Viện không thể nào kiếm ra đủ chi phí.
Tên nhóc kia cũng một tuổi rồi, Tả Á không nhịn được
nghĩ đến con của cô, bây giờ nó cũng được một tuổi rồi, nghĩ tới đứa bé
đáng thuơng ở Cô Nhi Viện kia cùng tuổi với con mình, trong lòng Tả Á
không khỏi thương cảm lo lắng cho đứa bé chưa từng gặp mặt kia, hai mươi ba vạn đúng là không phải số tiền nhỏ, bây giờ còn thiếu mười mấy vạn
nữa, nhưng nếu như không có tiền để tiến hành phẫu thuật, tính mạng của
đứa bé sợ là khó bảo toàn.
Nhưng, đó cũng là một sinh mạng, sao
có thể để mất đi chỉ vì không có tiền chứ . Sau khi Tả Á trở về nhà, cô
không sao ngủ được, cô thật sự rất muốn giúp đỡ đứa bé này, nhưng, hiện
tại cô đang mang thai, hơn nữa tình trạng sức khỏe của cô cũng không tốt lắm, không có cách nào đi tìm người quyên góp được.
Mà bản thân
cô lại không có nhiều tiền như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nhớ khi
kết hôn, Kiều Trạch có cho cô một sợi dây chuyền, trong lòng cô liền
kích động, trước tiên phải cứu lấy tính mạng của đứa bé cái đã. Nghĩ như vậy, Tả Á liền quyết định làm, một loại cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong
cô, giống như có một sức mạnh nào đó đang làm chủ cô vậy, thôi thúc cô
phải làm như vậy, nhất định phải giúp đỡ đứa trẻ này. Hôm sau, Tả Á liền đi lấy tiền rồi đưa tới cho viện trưởng để có thể giúp cho đứa bé kia.
Cô cầu nguyện cho sinh mạng bé nhỏ kia được bảo toàn, cuộc phẫu thuật
tiến hành thuận lợi, đứa bé có thể lớn lên khỏe mạnh, đáng tiếc là hai
người cách xa cả ngàn dặm, thân thể của cô lại không thể đến gặp mặt đứa bé đang chống chọi với bệnh tật ấy, hi vọng cuộc phẫu thuật của bé có
thể tiến hành thuận lợi, để cô có cơ hội để nhìn thấy đứa bé ấy mỉm
cười.
Chớp mắt, đứa nhỏ trong bụng của cô cũng đã sắp được hai
tháng rồi, Tả Á một mực cẩn thận che chở từng chút cho đứa bé trong
bụng, mong mỏi nó sớm ra đời, nhưng, hôm nay cô lại đột nhiên cảm thấy
rất đau bụng, trong lòng Tả Á không khỏi lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Cô chuẩn bị một chút, liền vội vàng gọi xe đi đến bệnh viện.
Bác
sĩ nói, thai nhi của cô có chút không ổn định, cần phải chăm sóc cẩn
thận hơn, nhưng may là vẫn còn có thể giữ được. Sau khi đi bệnh viện để
kiểm tra, tiêm một liều an thai, ở lại bệnh viện quan sát hai ngày cô
mới được xuất viện.
Tả Á biết, tình trạng hiện tại của mình không tốt, không tốt chút nào cả, nhưng, không phải mọi chuyện cô đều có thể
làm chủ được, lúc Tả Á từ bệnh viện đi ra, trong lòng có chút buồn bã,
cũng thầm lặng cầu nguyện, đứa con trong bụng có thể ra đời khỏe mạnh,
xin đừng.... ... rời xa cô. Rời xa, hai chữ này, khiến trái tim Tả Á
chợt nhói đau, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Tả Á!"
Lúc cô
đang định bắt xe rời đi, chợt nghe thấy người nào đó gọi tên cô, cô liền nhận ra ở phía cửa chính của bệnh viện có một đôi nam nữ đang bước lại
gần, chính là Chung Dương và Lô Hi, cô lại vô tình gặp hai người họ. Tả Á chớp chớp mắt, cười nhẹ, nhìn Chung Dương và Lô Hi đang từng bước một
đi lại gần cô.
"Em không khỏe sao?" Chung Dương vẫn ngày càng anh tuấn, lại có thêm vè trầm ổn, nhưng, trong mắt anh vẫn là sự quan tâm
đối với Tả Á, cùng tình ý thầm kín, đúng, thầm kín, anh đang thầm kín
yêu cô.
Tả Á cười nói: "Em không sao. Còn anh... cái chân bị
thương của anh đã khỏi hoàn toàn chưa? Bước đi còn cảm thấy khó chịu
không?"
Lô Hi khễ đẩy Chung Dương một cái,