
ùi đầu
vào ăn cơm, Tả Á đột nhiên hiểu ra Kiều Trạch lại đột nhiên trở về vào
ban đêm để làm gì, bởi vì, Tình Văn. Anh luôn đi cùng với Tình Văn sao,
hai người bọn họ ở cùng một chỗ sao?
Hai người bọn họ ở bên nhau
không phải là lẽ tự nhiên rồi sao, Tình Văn yêu Kiều Trạch như vậy,
nguyện ý vì Kiều Trạch mà bỏ đi tất cả.
Còn cuộc sống của cô bây
giờ chỉ giống như là tình nhân của Kiều Trạch, lúc ban đêm chờ đợi anh
đến ban cho ân sủng, trái tim không thể chịu nổi mà đau đớn, nhưng lại
không có loại thuốc nào có thể giảm đau được, nước mắt lại bị ép ra
ngoài.
Chung Tĩnh nhìn nước mắt Tả Á từng viên một rơi xuống mặt
bàn, vì Tả Á mà cảm thấy khó chịu, rút khăn giấy ra đưa cho Tả Á: "Còn
nói không sao, còn chưa được bao lâu mà anh ta đã như vậy rồi, uổng công tớ ngày trước còn khen ngợi anh ta."
Tả Á cười giễu cợt, cười khổ sở, Tiểu Tĩnh không hiểu, không hiểu được, chính cô cũng không hiểu.... Tả Á vốn muốn nói tin cô đã mang thai cho Kiều Trạch biết, cho dù hiện tại anh có còn yêu cô hay không, đứa bé bày vẫn là con của hai người, cô
nên nói cho anh biết. Nhưng, sau khi nhìn thấy Kiều Trạch và Tình Văn ở
cùng nhau, Tả Á lo lắng rằng thời điểm này nếu cô nói tin mình đã mang
thai cho Kiều Trạch có thể anh sẽ cho rằng cô muốn dùng đứa bé để trói
chặt anh, một chút lòng tự tôn đã đủ để cô do dự rồi.
Đau khổ,
chấp nhận, rồi nghĩ thông suốt, nhất định cô sẽ giữ lại đứa bé này, cho
nên, sớm hay muộn gì Kiều Trạch sẽ biết thôi, nhưng biết sớm so với biết muộn thì vẫn tốt hơn.
Căn cứ vào quan hệ của hai người hiện tại, Tả Á không thể xác định được Kiều Trạch có muốn đứa bé này hay không,
do dự mấy ngày, cuối cùng Tả Á vẫn bấm số điện thoại của Kiều Trạch, sau khi chuông reo, nghe thấy tiếng đầu dây bên kia đã được kết nối, Tả Á
sợ mình không có dũng khí nói ra, cho nên không đợi Kiều Trạch mở miệng
nói ra những lời nói lạnh lùng, vội vàng nói: "Kiều Trạch.......Em đã
mang thai."
Nói xong, lòng cô tràn ngập lo lắng.
Trầm mặc, yên lặng trầm mặc, khiến Tả Á nín thở, trái tim, đập thình thích trong
lồng ngực, cô đang mong đợi Kiều Trạch sẽ nói gì đó, cho dù chỉ là một
tiếng “ừ” cũng được, hoặc là nói đã biết, nhưng, sau khi giây phút trầm
mặc, Kiều Trạch ở phía đầu bên kia đột nhiên cúp điện thoại.
Điện thoại truyền tới tiếng tút tút, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim Tả Á, lạnh buốt, đau đớn.
Kiều Trạch đã không còn yêu cô nữa, nhưng đến cả đứa con của cô với anh anh
cũng không cần sao? Nhưng, nếu anh đã muốn ở bên Tình Văn, tại sao lại
vẫn không hề đề cập đến chuyện ly hôn với cô? Tại sao lại muốn duy trì
cuộc hôn nhân trống rỗng chỉ có vỏ bọc này?
Tả Á buông điện thoại trong tay ra, xoay người lại nhìn căn nhà lớn này, cười tự giễu, rồi đi tới nhà bếp, không sao, một mình cô cũng có thể chống đỡ được tất cả.
Đi tới nhà bếp, cô liền nhớ ra mình phải nấu cơm trưa, phải ăn cơm đầy
đủ để tang thêm dinh dưỡng cho con.
Tại nhà Tình Văn.
Người giúp việc làm xong thức ăn rồi bưng lên, Kiều Trạch đang rửa tay trong
toilet, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nào, càng ngày càng trở nên
lạnh giá, anh rửa tay xong thì đi ra, nhìn Tình Văn hỏi: "Có ai vừa gọi
điện thoại cho anh à?"
"Không có." Tình Văn ngửi mùi thơm của
thức ăn, nhíu nhíu mày nói, "Anh nghe lầm rồi, mau ăn cơm thôi, lát nữa
đồ ăn nguội ăn sẽ không ngon đâu!"
Kiều Trạch nghe vậy liền không hỏi gì nữa. Hai người ngồi đối diện nhau, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa xong, người giúp việc đi tới thu dọn bát đũa. Tình Văn nhìn Kiều Trạch
cầm áo khoác lên, có vẻ như anh muốn về công ty, cô cau mày nói: "Anh,
anh vừa tới lại đi luôn sao, ở lại với em một lát nữa đi."
Kiều Trạch mặc áo khoác vào: "Phải đi họp."
"Ồ!" Tình Văn cau mày, hô lên: "Anh, thắt lưng em đau quá!"
Kiều Trạch buông áo khoác trên tay xuống, đi tới bên cạnh Tình Văn, đưa tay dìu cô: "Đi nghỉ ngơi thôi."
Tình Văn vươn tay ôm lấy cổ anh: "Anh, anh bế em đi, thắt lưng em đang bị đau đi lại nhiều sẽ càng bị đau đó."
Vẻ mặt Kiều Trạch nguội lạnh, anh đưa tay kéo tay Tình Văn ra, có chút
không kiên nhẫn: "Đừng có làm loạn, tự đi vào nghỉ ngơi đi."
Tình Văn không chịu nghe theo, nói: "Không được, anh bế em vào trong đi. Nếu không em cứ đứng ở chỗ này, xem anh làm thế nào.”
Kiều Trạch khẽ cau mày, khom lưng, ý bảo muốn cõng cô ta trở về phòng ngủ
nghỉ ngơi, Tình Văn mặc dù không nguyện ý, nhưng, vẫn phải thỏa hiệp,
nằm sấp trên lưng Kiều Trạch. Mấy ngày nay, Tình Văn phát hiện Kiều
Trạch có một thói quen, đó chính là chưa bao giờ ôm cô. Cô vẫn luôn mơ
tưởng Kiều Trạch sẽ ôm cô, ôm trong lồng ngực anh giống như người vợ mới cưới vậy, nhưng dường như anh không thích ôm người khác, ngay cả cõng
cô thế này, anh cũng rất miễn cưỡng.
Kiều Trạch cõng Tình Văn vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường, rồi đứng dậy định đi, Tình Văn vội ôm
chặt lấy cổ anh, nhất quyết không buông, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng,
thận trọng nói: "Anh, em sinh cho anh một đứa con được không?"
Nét mặt Kiều Trạch cứng đờ, dứt khoát đứng dậy, đẩy nhẹ Tình Văn xuống
giường,