
rồi xoay người đi, Tình Văn ở phía sau anh cô đơn nói:
"Anh.......Chỉ có cô ta mới có thể sinh con cho anh thôi ư?
Em.......Em thì không được sao?"
Anh nhìn cô, trong mắt Tình Văn đều là uất ức cùng bi thương, nước mắt dần dâng lên, con, anh đã có,
nhưng chính anh lại vứt bỏ bảo bảo, anh nhất định sẽ tìm nó trở về:
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh lại tới." Âm thanh cứng nhắc, cho
dù là nói với người nào giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng trước sau như
một. Anh nói xong liền không có chút do dự sải bước ra khỏi phòng ngủ
của Tình Văn.
Gương mặt Tình Văn buồn bã tổn thương.
Tả Á
lại trải qua một đêm tối yên tĩnh, cô lấy chăn quấn chặt cơ thể mình
lại, như một cái kén tằm, nghĩ tới chuyện hôm nay gọi cho Kiều Trạch,
nói cho anh chuyện cô mang thai mà anh lại im lặng khiến cho cô không
thể nào thở được, lòng lại thấy khổ sở.
Có phải là anh không muốn có đứa bé này không, có khi nào anh sẽ bắt cô bỏ nó không? Không biết,
không biết, cô không biết Kiều Trạch muốn gì, nhưng, tại sao anh không
nói một lời đã cúp điện thoại, cảm giác này thật không tốt chút nào.
Tả Á hít một hơi cố gắng để cho mình không buồn rầu nhiều nữa, tránh làm
ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng. Trong lúc cô đang đặt tay lên bụng
mình, ngoài phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là
một hồi tiếng bước chân quen thuộc.
Tả Á dựng lỗ tai lên, là Kiều Trạch trở về ư? Tả Á vươn tay bật chiếc đèn ngủ màu vàng ở đầu giường
lên, tầm mắt cũng nhìn về phía cửa phòng ngủ, một, hai, ba.......Tả Á
cho là phải đếm tới mười Kiều Trạch mới đi vào, nhưng chỉ mới đếm đến
ba, Kiều Trạch đã đẩy cửa phòng ngủ đi vào, ánh đèn màu vàng khiến Tả Á
thu lấy toàn bộ vẻ mặt lãnh khốc của anh vào mắt.
Đã lâu rồi anh
không về nhà, Tả Á âm thầm ở trong chăn điểm đầu ngón tay, phải đến hai
mươi mấy ngày rồi, sau lần đó gặp anh ở nhà hàng đã được hai mươi mấy
ngày rồi, có lẽ thời gian đó anh luôn ở bên Tình Văn.
Nhưng sao
hôm nay anh không đi tắm trước? Trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi
đen và một chiếc quần âu, phong thái lạnh lùng, dáng điệu lạnh như băng, để lộ ra hơn nửa dáng người cao lớn rắn rỏi của anh. Mắt anh hơi phiếm
hồng, Tả Á biết anh đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít, bởi vì, ánh mắt của anh không còn sự lạnh lẽo như ngày thường, ngược lại còn anh
mang theo vẻ mờ mịt vì men say.
Tả Á nhìn anh, mà anh cũng đi tới bên giường, có chút không kiên nhẫn tháo cà vạt ra, tiện tay vứt sang
một bên, thân hình cao lớn cũng nằm lên giường, chiếc giường lập tức lún sâu xuống, chiếc giường vốn lớn lại như nhỏ hẹp lại.
Thân thể cao
lớn của Kiều Trạch thuần thục bao trùm lấy cơ thể mềm mại của Tả Á, đòi
hỏi như mọi lần. Không nói tiếng nào, cũng không có quá nhiều giao tiếp, đôi môi mỏng của anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, xuyên qua lớp áo ngủ hôn lên nơi đẫy đà của cô.
Tả Á khó chịu vặn vẹo thân thể, tay
đẩy lồng ngực của anh, mùi rượu và mùi nước hoa trên người anh kích
thích giác quan của cô, cô đẩy anh ra không cho anh tiếp tục làm loạn
nữa: "Anh tự lái xe về à? Đã uống rượu lại còn dám lái xe sao?”
Đôi mắt đen sâu hút của Kiều Trạch khẽ nheo lại, nhìn Tả Á, không chút kiên nhẫn túm lấy bàn tay không nghe lời chống lên ngực anh của cô, cố định
trên đỉnh đầu: "Nói nhiều quá." Anh lạnh lùng nói.
Dường như cô
chỉ có nói mấy chữ, anh cũng đã cảm thấy phiền. Tả Á cắn môi không nói
thêm gì nữa, cô chỉ hi vọng anh say rượu thì đừng lái xe thôi mà. Tay
của anh đã kéo váy ngủ của cô lên cao đến tận lưng, rồi sau đó kéo vượt
qua đầu, thân thể cô, giống như bóc vỏ trứng gà, cứ như thế mà phơi bày
ra trước mặt anh.
Thân thể Tả Á chợt lạnh ngắt, hoảng loạn.
Chuyện cô có thai, cô không dám nói nữa, bởi vì cú điện thoại lúc nãy
của cô đổi lại chỉ là sự im lặng của anh, cô cảm thấy Kiều Trạch không
muốn có đứa bé này, có lẽ bởi vì anh đã quá tuyệt vọng với cô, oán hận
cô, cũng có lẽ là vì Tình Văn, cô sợ, sợ bây giờ nếu mình nhắc tới, Kiều Trạch sẽ nổi giận quát rống lên, sẽ bỏ đi!
Chỉ khi nào không vui anh mới uống rượu thế này thôi, cho nên, tốt nhất là cô không nói gì
cả. Thân thể Tả Á cảm nhận được sự nóng lòng của Kiều Trạch, bàn tay của anh mang theo lửa nóng không ngừng dao động trên người cô, cô vội vàng
nói: "Kiều Trạch, hôm nay không được.......A.... ..."Tả Á đang nói thì
Kiều Trạch chợt cắn lên cô cổ, cô bị đau liền hô lên.
"Sao lại
không được?" Kiều Trạch dù đang rất nóng lòng nhưng vẫn dừng lại nhìn
cô, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia dục vọng nào, dường như anh chỉ
là đang phát tiết mà thôi, nói xong cũng liền cởi quần áo của mình ra.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, ngay cả khi vẫn còn cách một chiếc áo
sơ mi Tả Á cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Kiều Trạch, nhưng,
ánh mắt sâu thẳm của anh làm cô không thể nhìn thấy nội tâm của anh.
Trên người của anh, trên tóc của anh có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước hoa này không phải là của cô, cũng không phải là của anh, cô chưa bao giờ
dùng nước hoa, còn nếu là mùi hương của Kiều Trạch sao cô lại không cảm
nhận đượ