
ng thắn hô lên: "Cái con nhỏ chết
tiệt này, lại gầy đi nữa rồi, làm gì mà tự ngược đãi mình như vậy chứ."
Tả Á tức giận đẩy tay Chung Tĩnh ra: ‘‘Đừng nhéo nữa, tớ ra đây không phải để cho cậu nhéo đâu."
Hai phụ nữ nói xong cũng dắt tay nhau về khu trung tâm thương mại, đi dạo
một lát, hai người đều có thu hoạch, mỗi người mua hai bộ đồ thời trang
mùa xuân, Chung Tĩnh còn muốn mua tiếp, nhưng nhìn Tả Á có chút không
khỏe, cô quay đầu lại, chợt thấy sắc mặt Tả Á tái nhợt không có chút
máu, dường như sắp té xỉu.
"Tiểu Á, cậu không sao chứ? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
"Tớ cần hít thở không khí một chút.... ..." Vẻ mặt Tả Á xám như tro tàn,
dọa Tiểu Tĩnh sợ hãi, vội đỡ cô xuống dưới lầu, Tả Á ngồi trên dãy ghế
phía bên ngoài khu thương mại thở từng hơi dài mới dần cảm thấy bớt khó
chịu.
Chung Tĩnh mua một chai nước đưa cho Tả Á: "Đỡ hơn chút nào chưa? Sao thân thể cậu lại yếu như vậy?"
Tả Á không chút hơi sức nói: "Không biết nữa, gần đây tớ rất lười nhác lười, thân thể cũng không được khỏe."
Chung Tĩnh nghi ngờ nhìn Tả Á: "Không phải là cậu mang thai đấy chứ?"
Tả Á đang uống nước chợt dừng lại, những chuyện như vậy, cô luôn phản ứng
rất chậm, có rồi cũng không biết, lúc làm chuyện đó với Kiều Trạch cô
không sử dụng các biện pháp an toàn, có cũng không có gì lạ, trong lòng
cô lại có chút vui mừng, đưa tay kéo cổ tay Chung Tĩnh, hơi nhảy cẫng
lên nói: "Theo tớ đi bệnh viện."
Đến bệnh viện, sau khi trải qua
các cuộc kiểm tra, kết quả chính là Tả Á thật sự đã mang thai. Lúc nghe
được kết quả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tả Á đều toát lên vẻ vui mừng, ôm
lấy Tiểu Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh, tớ đã làm mẹ, tớ đã làm mẹ rồi!"
"Chúc mừng cậu, mẹ Tả Á." Chung Tĩnh cười mặc cho Tả Á vui mừng đến phát
điên, cô biết Tả Á đã từng mất một đứa con, biết cô ấy mong muốn có con
đến sắp phát điên rồi, đứa bé này đối với cô ấy mà nói chính là một sự
an ủi, là một chuyện vui rất lớn, cô vội đề nghị: "Đi, chúng ta đi ăn
mừng nào."
"Ừ, ừm!" Tả Á ra sức gật đầu, tay nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm, mặt mày hớn hở.
Hai người đi đến một nhà hàng ở gần đó, món ăn ở đây làm rất ngon, rất nổi
tiếng, hai người đi vào, phục vụ liền nhiệt tình chào đón, dẫn bọn họ
đến chỗ ngồi.
Lúc này Tả Á lại như người mất hồn, cô đang nghĩ
tới Kiều Trạch, không biết anh nghe được tin này có cảm thấy vui mừng
như cô không? Có không? Cô nói với Kiều Trạch như thế nào đây, cô có con rồi, là con của bọn họ. Tuy rất vui mừng nhưng cũng có lo lắng, không
biết anh biết tin này sẽ phản ứng thế nào.
Thời điểm trong lòng
cô rối loạn, Chung Tĩnh lại đột nhiên lôi tay cô đi, hình như rất vội
vã, tờ xét nghiệm trong tay Tả Á lại rơi xuống đất, cô dừng bước xoay
người lại nhặt lên, đứng dậy, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ở phía lối ra vào có một người đàn ông.
Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ đẹp tuấn mỹ
không hề tỳ vết, là Kiều Trạch! Mấy ngày nay cô không được gặp anh rồi.
Mà lúc này anh lại đang ôm một người phụ nữ cao gầy trong lồng ngực,
thận trọng ôm lấy cô ta, như sợ cô ta rơi ngã.
Trong lòng Tả Á
vốn đang vui mừng vì biết tin mình đã có thai, lại từ từ lạnh dần, trên
mặt không có một tia huyết sắc, trái tim cũng như ngừng đập, đau nhức,
khiến cho cô nhất thời không thể nào hô hấp được, đầu óc ong ong, mọi
vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Thời gian quay ngược lại, suy
nghĩ của Tả Á giống như thuỷ triều, trở lại nhiều năm trước, cũng chính
là ở khách sạn. Cô nhìn thấy anh và một người phụ nữ cao gầy ở cùng
nhau, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh đẹp cao gầy, tuy địa điểm khác nhau, nhưng người lại rất giống nhau.
Kiều Trạch ôm lấy Tình Văn, dìu cô ta đi từng bước một .
Thân hình cô cứng ngắc, anh lại rất tự nhiên, thậm chí còn nhìn cô nhếch môi cười nhạt, cánh tay ôm lấy Tình Văn vẫn không chút lơi lỏng, Tả Á vò
nát tờ giấy xét nghiệm trong tay thành một cục.
Tiểu Tĩnh nhìn
thấy thân thể Tả Á lảo đảo như sắp ngã, vội đưa tay đỡ cô, không vui
nhìn Kiều Trạch: "Kiều Trạch, Anh.......anh thật là quá đáng, Tả Á, cô
ấy......., "
Tả Á kéo tay Tiểu Tĩnh, ý bảo cô đừng nói gì cả, cô
nở một nụ cười yếu ớt: "Tình Văn, vết thương của cô có khá hơn chút nào
không? Tôi không có cơ hội nào để cám ơn cô đã cứu tôi."
"Đã tốt
hơn rất nhiều rồi, ở lâu trong nhà buồn bực quá, cho nên tôi mới nói với anh Kiều dẫn tôi đi ra ngoài một chút, chị dâu.......chị đừng.... ..."
Tình Văn có vẻ như rất áy náy, không muốn Tả Á hiểu lầm, nhưng cô ta vẫn không chịu rời khỏi lồng ngực của Kiều Trạch.
"Sao thế? Hai
người đang định rời đi à? Vậy thì không quấy rầy nữa, Tiểu Tĩnh, chúng
ta đi ăn cơm thôi." Nói xong Tả Á nở nụ cười nhạt nhòa, lôi tay Chung
Tĩnh đi vào bên trong.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Tĩnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Á, vội vàng an ủi: "Tiểu Á, cậu đừng để ý, đứa bé quan
trọng hơn, bác sĩ nói rồi, thân thể cậu quá yếu, cần phải chú ý nhiều,
thai nhi có chút không ổn định."
"Tớ không sao." Tả Á nói xong liền cúi đầu, thở ra một hơi, "Tớ đói rồi, gọi thức ăn thôi."
Mãi cho đến khi dọn đủ món ăn, Tả Á không hề nói một câu nào, chỉ v