
Á một căn phòng trống rỗng, với một ánh đèn le lói.
Sáng hôm sau, mẹ cô gọi điện thoại tới hỏi Tả Á hôm
qua Kiều Trạch có trở về không, Tả Á nói anh đã trở về rồi, nhưng buổi
sáng lại đi luôn. Lúc cúp điện thoại Tả Á cũng hiểu ra được, Kiều Trạch
nằm viện lâu như vậy là vì không muốn gặp cô, người trong nhà ai cũng
biết giữa hai người bọn họ đang có vấn đề.
Nhưng, tâm nguyện của
những người lớn là hy vọng hai người bọn họ có thể cùng nhau vượt qua,
cho nên, tối hôm qua sau khi tới nhà cô, thấy Kiều Trạch không có nhà,
có lẽ dượng Kiều đã gọi điện thoại cho Kiều Trạch, bảo anh về nhà, nếu
không, chắc hẳn anh đã đi cả đêm không về.
Tả Á quỳ gối ở trên
giường, nhìn tờ giấy thõa thuận trước mặt, đây chính là giấy thỏa thuận
tái hôn của cô và Kiều Trạch, trên đó là những điều kiện tái hôn của
Kiều Trạch.
Một: Không cho phép Tả Á âm thầm rời khỏi Kiều Trạch.
Hai: Gặp chuyện gì không thể giải quyết phải báo cho Kiều Trạch biết đầu tiên.
Ba: Phải làm một người vợ tốt, không cho phép đối đầu gay gắt, miệng lưỡi sắc bén.
Bốn: Không cho phép đi qua đêm không về nhà ngủ.
Năm: Không cho phép không có bằng lái.
Sáu: Không cho phép Tả Á nói ly hôn, trừ phi Kiều Trạch nói ra trước.
Bảy: Phải hoà thuận với chồng, phải khắc sâu hình ảnh chồng ở trong lòng.
Tám: Trong vòng hai năm nhất định phải có một đứa con.
Không cho phép, phải, chính là giọng điệu ngang ngược bá đạo của anh. Đến tận hôm nay Tả Á đọc đến nội dung của bản thỏa thuận, thì ra là nó như thế
này. Trước kia, cô cảm thấy những điều kiện này là ngang ngược và vô lý, nhưng bây giờ hình như cô đã hiểu một chút.
Tìm bút, cô viết thêm vào bản thỏa thuận:
Một: Không cho phép Tả Á âm thầm rời khỏi Kiều Trạch. (vì anh sợ em gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn)
Hai: Gặp chuyện gì không thể giải quyết phải báo cho Kiều Trạch biết đầu
tiên. (vì anh hi vọng anh có thể chiếm một vị trí quan trọng trong lòng em)
Ba: Phải là một người vợ tốt, không cho phép đối đầu gay
gắt, miệng lưỡi sắc bén. (vì anh nghĩ muốn cùng em xây dựng một gia đình ấm áp, bởi vì đó là thứ em vẫn luôn khao khát vọng)
Bốn: Không cho phép đi qua đêm không về nhà ngủ. (vì anh lo lắng cho em, lo lắng em sẽ uống say)
Năm: Không cho phép không có bằng lái. (vì anh hi vọng em được an toàn)
Sáu: Không cho phép Tả Á nói ly hôn, trừ phi Kiều Trạch nói ra trước. (vì
anh muốn sống bên em trọn đời, bởi vì anh sẽ vĩnh viễn sẽ không nói ra
từ ly hôn)
Bảy: Phải hoà thuận với chồng, phải khắc sâu hình ảnh
chồng ở trong lòng. (vì anh hi vọng trong lòng em có anh, hi vọng em sẽ
luôn nhớ nhung anh)
Tám: Trong vòng hai năm nhất định phải có một đứa con. (vì anh muốn có những đứa con của chúng ta)
Tả Á viết xong, bên môi dâng lên một nụ cười giễu cợt, cô viết cái này này để làm gì chứ, anh đã không còn yêu cô nữa rồi. Tả Á giơ tay định xé
đi, rồi lại ngừng lại, cuối cùng gấp tờ giấy thỏa thuận thành một trái
tim, lấy ra một cái bình thuỷ tinh tinh sảo, để vào.
Mỗi ngày qua đi, Tả Á càng ngày càng trở nên im lặng, trừ những lúc đi đến Cô Nhi
Viện, cô vẫn ở nhà của hai người. Cô biến căn nhà trang nhã trước kia
thành một căn nhà mang hương vị ấm áp, hàng ngày cô đều chờ Kiều Trạch
trở về ăn cơm.
Nhưng, Kiều Trạch lại thường xuyên không về nhà,
cô làm thức ăn nhưng cuối cùng lại chỉ có một người ăn, hoặc là đổ hết
đi. Cho tới bây giờ Kiều Trạch chưa một lần gọi điện thoại cho cô, mà cô có chủ động gọi cho anh thì phần lớn anh đều không nghe máy, cho nên cô không gọi nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Tình cờ một đêm nào đó anh trở về nhà, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ có hành động, anh chỉ
cùng cô ân ái, có lúc ở trên sàn nhà, có lúc ở trên giường, có lúc ở
trong phòng tắm. Hoan ái đi qua, cô lại không dám mở miệng nói anh ở
lại, chỉ đành yên lặng nhìn anh rời đi. Một ngày 24h, anh chỉ dành cho
cô hai đến ba giờ đồng hồ, có một lần cô không nhịn được hỏi anh: "Kiều
Trạch, anh trở về chỉ vì ân ái thôi sao?"
Anh lạnh lùng nói: "Giữa chúng ta còn có thể làm cái gì nữa."
Cô biết, cô đã làm tổn thương trái tim của anh, cô biết, anh đối với cô từ thất vọng đã chuyển sang tuyệt vọng, anh đã không còn yêu thương cô
nữa, anh từng coi cô như sinh mạng của mình, nhưng bây giờ anh đã không
còn yêu cô nữa, cho nên, hôn nhân của bọn họ, cứ như vậy mà trôi qua,
chỉ sex không yêu.
Từ đó về sau, cô không hỏi anh nữa, cũng không nói nhiều nữa, chỉ yên lặng ngồi chờ anh về, nghĩ đến lúc anh quay trở
về nhà, thay ga giường, quét nhà, dọn dẹp tất cả, nhìn lúc anh rời đi.
trả lại cho cô một căn nhà rộng lớn, cô cũng không suy nghĩ anh rời đi
là có ý gì.
Tả Á và Kiều Trạch cứ trải qua cuộc sống như vậy, mùa xụân cuối cùng cũng đến, Tả Á cũng trở nên lười nhát, không muốn nhúc
nhích, chỉ ăn cơm rồi ngủ, đó là những việc cô thích làm nhất. Chung
Tĩnh gọi điện thoại, hẹn cô đi dạo phố, cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Chung Tĩnh không chịu bỏ qua cho cô, Tả Á đành phải miễn cưỡng
đồng ý, chuẩn bị một lát rồi ra cửa, đến chỗ hẹn với Chung Tĩnh.
Vừa thấy cô, Chung Tĩnh nhéo mặt cô, thẳ