
ng miệng đã
bị một cánh tay màu đồng nhanh chóng cướp mất khỏi tay cô.
Tả Á
quay đầu lại, thấy được khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Kiều Trạch, mặt
anh xanh mét, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
“Trả tôi!” Tả Á cau mày nhìn anh, sao anh lại khó lừa gạt như vậy, vẫn bị anh ngăn trở.
Đôi mắt đen của Kiều Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Tả Á, từng câu từng chữ hỏi: “Còn bao nhiêu, lấy ra.”
Cả người Kiều Trạch đều tức giận, giống như trói thuốc nổ khắp người, chỉ
cần Tả Á có chút sơ sảy sẽ nổ tung, nổ chính mình tan xương nát thịt. Tả Á nhìn con ngươi lạnh giá của Kiều Trạch, khuôn mặt xanh mét của anh,
không nhịn được rụt người lại, cúi đầu nói: “Chỉ một viên, không còn!”
Kiều Trạch tức giận kéo cổ tay Tả Á, ra khỏi phòng bếp, dáng vẻ cao lớn đầy tức giận và sự đau đớn ẩn sâu trong đáy lòng.
Anh thật sự tức giận, rất tức giận, Tả Á nhắm mắt theo đuôi đi theo, cổ tay bị nắm đến đau nhức, không biết người luôn bình tĩnh như Kiều Trạch,
người luôn không bao giờ lộ ra cảm xúc như Kiều Trạch, khi bùng nổ sẽ
trở nên thế nào, chính bởi vì không biết sự bùng nổ sau khi tức giận của anh ra sao, cho nên, Tả Á hơi sợ hãi.
Đi về phòng ngủ, thân thể
ngã xuống giường, Kiều Trạch tức giận đứng bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt thâm trầm đáng sợ, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô, giọng
điệu máy móc nói: “Thành thật ngủ đi!”
Tả Á tức giận ngã xuống giường, vùi đầu trong gối, nhắm mắt ngủ, đèn nhỏ tắt, cả phòng im lặng tối tăm.
Kiều Trạch ở phòng sách, làm việc cả đêm, không hề chợp mắt.
Sáng hôm sau, Tả Á tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, cô vẫn còn buồn ngủ ra khỏi phòng ngủ.
Điểm tâm đã làm xong, bày sẵn ở trên bàn, Kiều Trạch đang ngồi trước bàn cơm xem báo, mặc chiếc áo cổ tròn đậm màu dài tay, lộ ra da thịt màu đồng
rắn chắc trước ngực. Trên hốc mắt mang một gọng kính màu vàng, khắc sâu
đường nét tuấn mỹ vô cùng, trong sự lạnh nhạt càng thêm mấy phần lịch
sự, nhu hòa, con ngươi không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa.
Kiều
Trạch như thế khiến Tả Á hơi sửng sốt, đi hai bước lại dừng mấy bước,
lui về sau hai bước, thấy bên sofa phòng khách để một chiếc valy, bây
giờ đã mười giờ, sao hôm nay anh vẫn chưa đến công ty? Một tia nghi ngờ
chợt lóe lên trong đầu, cô tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Tả Á đi tới trước bàn cơm, yên lặng ăn điểm tâm, Kiều Trạch
cũng không nói chỉ nhìn tờ báo, dì Lâm đã sớm không có trong phòng, hình như anh vẫn tức giận, nhưng mặt lại bình tĩnh, không cảm thấy gì.
Tả Á muốn trở về phòng ngủ, Kiều Trạch buông báo xuống, con ngươi đen nhìn cô, trầm giọng nói: “Đi thu dọn, thay quần áo khác.”
Tả Á cau mày đứng tại chỗ, lắc lắc bả vai nói: “Tôi mệt, tôi không muốn ra ngoài.”
Kiều Trạch đứng dậy đi tới bên cạnh Tả Á, con ngươi đen xuyên thấu qua mắt
kiếng quan sát cô, “Nếu em muốn mặc thế ra ngoài, cũng được.”
Tả Á nghe được lời Kiều Trạch, không nhịn được cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ phong
phanh trên người mình, cô vội vã lui về sau, rất sợ Kiều Trạch vác cô
lên.
“Kiều Trạch.....Tôi.....A.”
Tả Á đã bị Kiều Trạch đi qua ôm lấy, giam cô trong ngực, cũng không quay đầu lại dặn dò: “Dì Lâm, mang vali xuống.”
.....
Kiều Trạch lái xe mang Tả Á đến một khu biệt thự nghỉ ngơi, non xanh nước
biếc, khí hậu dễ chịu, không bị sự quấy rầy bên ngoài, tựa như thế ngoại đào nguyên .
Tả Á vốn đang rầu rĩ, không tự chủ được cũng bị hấp dẫn, nhìn cảnh vật nhiều không xem hết.
Trên người Tả Á còn mặc đồ ngủ, chỉ khoác thêm áo của Kiều Trạch, bị anh che kín kéo vào, đi vào căn biệt thự Kiều Trạch đã sớm chuẩn bị tốt.
Vừa tiến vào phòng, đập vào mắt là một màu vàng mênh mông bát ngát, cửa sổ
mở rộng, có thể thấy rõ hoa hướng dương đầy khắp núi đồi.
Bầu
trời là màu xanh dương, mây là màu trắng, cả vùng đất là màu vàng và
xanh lá, rất nhiều đóa hướng dương, tựa như từng ông mặt trời rực rỡ,
chói sáng lóa mắt, trùng điệp không dứt rải đầy vùng đất, trông không
đến cuối, khiến người ta mang theo hi vọng.
Tả Á trong mắt hiện
lên sự vui vẻ, như một đứa bé thấy được món đồ chơi yêu thích, mừng rỡ
chạy nhanh đến, tới trên ban công, không nhịn được tán thưởng, “Thật
đẹp!”
Kiều Trạch đi tới vươn tay ôm vai Tả Á, con ngươi đen nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc của Tả Á, khóe môi không nhịn được nhếch
lên, thì ra vui vẻ cũng rất đơn giản, thì ra anh cũng có thể khiến cô
vui vẻ.
“Có muốn đến gần đấy nhìn chút không?” Anh cúi đầu thầm
thì hỏi bên tai cô, ôm cô đi xuống một cầu thang làm bằng gỗ, bước trên
con đường nhỏ đầy mùi tươi mát của bùn đất, hai người đi vào rừng hoa
hướng dương.
Thân thể cao lớn của Kiều Trạch, đứng trong biển hoa hướng dương, có thể nhìn rõ phía xa, Tả Á không cách nào thấy được phía trước, chỉ có thể mù mờ xuyên qua biển hoa, cô nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Kiều Trạch, lòng không phục, nhưng bởi vì quá thích nơi này, quá vui vẻ mà quơ tay chạy về phía trước như một chú chim nhỏ, cô chạy
nhảy, tiếng cười phát ra như tiếng chuông bạc.
Cô chạy về phía
trước, chìm đắm trong trong đại dương vàng rực này, chưa từng quay đầu
lại, c