
thừa
nhận, không ngờ Tuyên Nhụy lại phản bác: “Tuy vậy nhưng Thành Đô đúng là một
trường hợp ngoại lệ, người Thành Đô rất thích uống trà chuyện gẫu đánh bài,
chẳng có chuyện gì thì ra sưởi nắng, không giống những nơi khác của Tứ Xuyên”.
Tôi cười không
được, khóc không xong: “Tuyên Nhụy, cuối cùng là cậu muốn nói gì vậy? Thế thì
cậu nói cho mình biết người Thành Đô sống như thế nào?”
Tuyên Nhụy như
thoát ra khỏi thế giới thực, cười nói: “Thuận theo tự nhiên, có sao bằng lòng
như vậy, nghèo có, giàu cũng có, nghèo cũng vui mà giàu cũng vui”.
Trên chuyến bay đến
Thành Đô, tôi đọc được một quyển tạp chí giới thiệu về Trùng Khánh và Thành Đô,
nói rằng khi đến Thành Đô có một câu nói rất hay rằng: Ngoài Hồng Kông, Hạ Môn,
Quảng Châu gần biển ra, Thành Đô là một trong số ít những thành phố coi uống
trà là một công việc chính đáng.
Về trà của Thành
Đô, trà Nga My là nổi tiếng nhất, trà hương nhài cũng rất đích đáng, nhưng theo
tôi thấy người Thành Đô không coi trọng ngon dở hay loại trà, nói cách khác,
cái mà người Thành Đô coi trọng không ngoài việc cảm thấy tự do thoải mái khi
cầm tách trà lên, tán gẫu trong làn khói bay lãng đãng.
Khi tôi và Tuyên
Nhụy ngồi uống trà trong nhà cỏ của Đỗ Phủ, đây chính là kết luận mà tôi rút ra
được.
Kỳ thực thành phố
nào cũng không thiếu những di tích thời xưa để lại, từ Trường Thành, Di Hoa
Viên đến Viện Lâm, Tô Châu, từ Tứ Tử ở Hàng Châu đến Quỳnh Hoa ở Dương Châu,
tôi cũng đã đi qua khá nhiều nơi, nhưng rất ít nơi có được cảm giác thư thái
yên bình như ở Thành Đô...
Tứ Xuyên rất nhiều
trúc, trúc mũi tên, trúc ngà, trúc nước mắt, Tuyên Nhụy nói: “Không có trúc thì
không thành vần, không có mưa thì không thành thơ, Thành Đô nhiều trúc nhiều
mưa, Đỗ Phủ sao có thể không có thơ cho được?”
Nhưng xem xét tỉ
mỉ, Thành Đô dựa vào núi Nga My, nhìn sang Thanh thành, cũng là nơi tiếp giáp
với đạo Phật.
Ra khỏi cung Thanh
Dương, Tuyên Nhụy nói: “Đến Thành Đô tớ thành kẻ hay ăn nhậu, tối nay đi ăn gì
nhỉ?”
Tôi cười nói: “Các
món ăn của Tứ Xuyên chính mình thường xuyên ăn rồi mà, giờ đến chỗ khởi thủy
của các món ăn Tứ Xuyên thì đương nhiên là ăn món Tứ Xuyên rồi”.
Tuyên Nhụy cười hì
hì nói: “Thứ nhất, món ăn Tứ Xuyên, cái tên này nghe chung chung quá, vì chủng
loại rất nhiều, điều cậu nói chưa cụ thể; thứ hai, những món ăn Tứ Xuyên của
Thành Đô này cậu không ăn nổi đâu”.
Tôi không tin,
Tuyên Nhụy bèn lấy một câu chuyện cũ để nhào nặn tôi: “Quách Doanh, cậu không
nhớ mùa thu năm kia chính mình đến lầu Thục Hoàng ở Lục Thành ăn món Tứ Xuyên
à? Đầu bếp ở đó là người bản địa, lần nào cậu cũng nói không đủ cay, bảo đầu
bếp thêm ớt vào, kết quả là lần đó món ăn cay đến mức ngoài tớ ra các cậu không
ai ăn được, sau đó nghe nói hóa ra đã thay đầu bếp người Tứ Xuyên rồi”.
Tôi cứng họng:
“Cũng khó nói, chưa chắc ớt của Thành Đô đã vừa miệng mình”.
Kết quả là sau nửa
tiếng đồng hồ, tôi đã thấy ở một hàng ăn chẳng có món nào là không có ớt.
Tuyên Nhụy nói:
“Đến Tứ Xuyên không thể không ăn món đậu phụ Tứ Xuyên, đến Thành Đô không thể
không đi ăn mỳ vằn thắn rồng”.
Trong một đêm,
Tuyên Nhụy dắt tôi đi khắp nơi, đến chỗ này ăn vài miếng điểm tâm, đến chỗ kia
ăn một món xào, tôi thấy mồm miệng thơm phức tiếc là vẫn chỉ cái vị ớt đấy, đến
khi tôi được ngồi yên vị để ăn uống thì miệng tôi đã hoàn toàn mất cảm giác,
nhưng vẫn biết các món khi ăn vào miệng đều rất ngon, tôi không rõ cảm giác này
là do bộ phận nào trong miệng cảm nhận được, nhưng chắc chắn không phải là
lưỡi.
Tuyên Nhụy nói:
“Thành Đô cũng giống như các thành phố khác, cũng có những khách sạn hạng sang
đến những quán bình dân, chỉ có điều khác là, ở đây chỗ nào cũng có những nhà
hàng ăn ngon giá rẻ, phục vụ chu đáo, phù hợp với người tiêu dùng, nhưng nét
độc đáo trong phong cách mà mùi vị thì không khác gì với các quán ăn lâu đời,
nổi tiếng”.
Tuyên Nhụy nói:
“Người dân Thành Đô sành miệng lắm, những nơi nào món ăn không ngon, đều phải
đóng cửa”.
Tuyên Nhụy nói:
“Trong vòng năm mươi mét nhất định phải có hàng ăn, đây chính là chỗ khác biệt
giữa Thành Đô và các thành phố khác”.
Tôi không tin, nhẩm
đếm trên các phố lớn nhỏ, có lần ở trên một con phố phía nam ga tàu của Thành
Đô, tôi cụp các đầu ngón tay để đếm trong vòng năm mươi mét mà chưa thấy hàng
ăn nào, đang vui mừng muốn gọi Tuyên Nhụy lại để chất vấn. Bỗng nhiên khi ngẩng
đầu lên, thấy con đường nhỏ bên cạnh treo một loạt đèn lồng đỏ. Tôi thực sự
thấy choáng.
Tuyên Nhụy nói:
“Thành Đô là một nơi rất đặc biệt, phía nam, bắc thành phố là chỗ của những
người dân các màu da cư ngụ, những người có tiền hay không có tiền hỏi chỗ ở
đều cơ bản hiểu rõ, nhưng cho dù là loại cửa hàng thế nào thì ta cũng khó phân
biệt được những người ngồi bên trong ai là người có tiền ai không có. Trên
đường dù là những người lài xe cũng chưa chắc đã có tiền trong túi, mà những
người đứng bên đường ăn món canh ớt cay cũng không thấy được họ nghèo xơ xác...
Tôi không tin, vì
các cửa hàng ăn và những nơi vui chơi giải trí ở Lụ