Teya Salat
Yêu Tinh Tình Yêu

Yêu Tinh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324475

Bình chọn: 9.5.00/10/447 lượt.

ầng có người gọi mình. Tôi ngẩng đầu, trông thấy Tôn Hạo đang ngồi ở cửa sổ

tầng ba nhìn xuống.

Khả Tuệ rất hưng phấn khi thấy tôi quen Tôn Hạo, thế là cùng tôi lên

phòng anh ta. Tôi và Tuyên Nhụy thường xuyên ở chung phòng, còn Tôn Hạo

và Thang Ninh ở cùng lại là do lãnh đạo sắp xếp, Tôn Hạo tỏ vẻ bất lực

về việc này: “Có thể tự chăm sóc mình, sao lại phải làm phiền người

khác”.

Tôn Hạo nói: “Tôi xem trong danh sách dự hội nghị thấy có tên cô”.

Rõ ràng Khả Tuệ thích xem báo hơn tôi, nó rất quen thuộc với mấy bài viết lớn của Tôn Hạo, trong lời nói đầy vẻ sùng bái.

Tôn Hạo lại không nói nhiều, chỉ cười thôi.

Sự khinh ghét của tôi với anh ta đã giảm đi một chút nhờ những lời

nói của Thang Ninh, nhưng trong đáy lòng vẫn nghĩ rằng anh ta chẳng qua

chỉ là một kẻ giỏi ngụy trang.

Tôn Hạo nói: “Đến Lục Thành nửa năm rồi, Nhiễm Định và tôi đều rất bận nên không liên lạc với cô”.

Khả Tuệ tròn mắt ngạc nhiên: “Nhiễm Định ở kênh văn nghệ á? Chị ấy là...”

Tôn Hạo bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi”.

Đột nhiên tôi nghĩ đến Thiên Hồng. Nếu nhắc đến Nhiễm Định, Thiên

Hồng sẽ nói thế nào? Bạn gái? Vừa nghĩ đến Thiên Hồng, giọng nói của tôi với Tôn Hạo lại nhạt nhẽo và lạnh lùng hơn một chút, Tôn Hạo cũng không nói nhiều, ngồi chưa được bao lâu tôi liền vội vã cáo từ.

Trong buổi hội nghị ngày hôm sau đã bình chọn ra những phóng viên ưu

tú năm 2003 của lĩnh vực truyền thông ở Lục Thành, Tôn Hạo xếp hàng đầu

còn Tuyên Nhụy đứng thứ tư. Khi trao thưởng, cục trưởng Liêu đứng cạnh

Tuyên Nhụy, cười nói không ngừng, Tuyên Nhụy cười mà như không cười, để ý mà như không để ý.

Khi ngồi xuống cạnh tôi, Tuyên Nhụy nói nhỏ: “Tớ phải xin nghỉ vài ngày để đi đâu đó”.

Tôi hỏi: “Sao thế?”

Tuyên Nhụy đáp: “Ông và mẹ Thang Ninh ngày mai từ Nam Kinh đến, gia đình họ muốn mời tớ ăn cơm”.

Tôi nói: “Tốt quá, thằng bé Thang Ninh này được đấy, nghiêm túc đấy, cậu có thể bái đường nhập phòng rồi”.

Tuyên Nhụy nói: “Lão đây còn chưa muốn kết thúc cuộc sống của yêu

tinh”. Ăn xong bữa trưa, hội thảo về các tác phẩm tin tức ưu tú vào buổi chiều Tuyên Nhuy cũng chẳng tham gia, cao chạy xa bay. Cô ta nói đi Nam Kinh mấy ngày, trông mặt gian manh: “Hì hì, đến Lúc Thành thẩm tra lão

hử? Lão đây đến Nam Kinh đợi mấy người nhé!”.

Tôi cười: “Ông anh ta là tư lệnh, đến lúc đó sẽ tổ chức truy bắt ở toàn thành”.

Tuyên Nhụy cũng cười: “Hì hì, cậu tưởng là ngự lâm quân bắt thích

khách à? Xem phim Hồng Kông, Đài Loan nhiều quá phải không? Thảo nào Bộ

phát thanh truyền hình bắt đầu nghiêm khắc kiểm tra rồi, đến cả bộ não

của người trong ngành cũng suy thoái, không kiểm tra không được”.

Tứ Bình nói chị ta không giải quyết được chuyện xin nghỉ phép, Tuyên

Nhụy bèn trực tiếp gọi điện cho giám đốc Lâm, nói chị họ cô ta vừa quyết định kết hôn, không đi không được. Giám đốc Lâm biết thừa cô ta nói

dối, nhưng nghĩ đến giải thưởng gần đây, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, thêm vào đó cô ta lại đem thể diện về cho Đài, nên hứng lên cho cô ta nghỉ bảy ngày.

Tôi nghĩ, nếu giám đốc Lâm biết chuyện nhà Thang Ninh, e rằng sống chết cũng không cho Tuyên Nhụy nghỉ.

Thang Ninh biết Tuyên Nhụy chạy trốn, lập tức bộc lộ quyết tâm: “Trốn được hòa thượng không trốn được chùa”.

Tôi uống một ngụm hồng trà lạnh: “Thang Ninh, cậu định làm gì?”

Thang Ninh nhìn tôi cực kỳ thành khẩn: “Quách Doanh, cô biết địa chỉ nhà bố mẹ Tuyên Nhụy không?”

Tôi không có sở trường nói dối, thế là bắt đầu lắp bắp: “Biết... cậu định làm... làm gì?”

Thang Ninh thở phào một cái, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Đưa

ông và bố mẹ tôi đến thăm”. Rồi bổ sung thêm: “Tục ngữ nói, ăn trộm

không về tay không”.

Tôi ngất xỉu.

Buổi tối lúc vào phòng tôi, Khả Tuệ nói: “Từ nhỏ đến lớn Thang Ninh muốn làm việc gì đều làm được cả”.

Khả Tuệ hỏi tôi: “Vì sao chị Tuyên Nhụy không muốn thăng cấp làm tiên nữ chứ?”

Khả Tuệ nói: “Con người Thang Ninh khá tốt mà”.

Khả Tuệ hỏi tôi: “Chị Tuyên Nhụy yêu người khác rồi à?”

Khả Tuệ nói: “Về phương diện tình cảm Thang Ninh rất nghiêm túc, giống như cục trưởng Liêu vậy”.

Khả Tuệ hỏi tôi: “Có phải chị Tuyên Nhụy không thể quên được chuyện gì đó trong quá khứ không?”

Tôi nói: “Khả Tuệ, em nói nhiều quá”.

Khả Tuệ ngụy biện bằng cách học được Tuyên Nhụy: “Chính là ăn lương của người chủ trì mà”.

Khi đi Tuyên Nhụy rất vôi vàng, từ ngăn kéo tủ đầu giường rơi ra một

quyển sổ nhỏ màu cà phê dùng khi phỏng vấn của cô ta, là do Đài phát.

Khả Tuệ cầm lấy giở ra xem, nói: “Thói quen của chị Tuyên Nhụy thật

là tốt, tư liệu tài liệu của đối tượng phỏng vấn đều ghi lại, thảo nào,

thảo nào góc nhìn của chị ấy luôn độc đáo như vậy”.

Tôi cầm lấy xem qua. Thực ra tôi biết thói quen này của cô ta, nhưng

không biết vì sao vẫn muốn xem. Vừa xem đã thấy ngay vấn đề. Tôi làm

biên tập, bài vở của phóng viên trước khi phát tôi đều phải xem, có thể

nói tất cả các bài phỏng vấn của Tuyên Nhụy tôi đều nhớ hết, nhưng rõ

ràng là tất cả tên và địa danh trên cuốn sổ này tôi chưa hề trông thấy – dù không phải tất cả mọi tư liệu tài liệu đều có thể