
hư có lực hút mãnh liệt cuốn lấy đầu lưỡi cô chơi đùa. Hương thơm mát lạnh từ chiếc lưỡi đinh hương của cô
mang đến lại lần nữa thành công khơi mào dục vọng chiếm hữu trong anh.
Anh hoàn toàn gục ngã trước vẻ đẹp tinh tế lại thường, trước sự dịu dàng cùng dáng vẻ e thẹn của cô. Đôi mắt Minh Phong hừng hực lửa tình nhìn
cô gái trong lòng cưng chiều. Đôi bàn tay như dòng điện từ di chuyể khắp người cô, mỗi chỗ đi qua đều làm cho từng tấc từng tấc cở thể cô nóng
ran lên.
"Phong...." Hải Lam trầm thấp giọng yêu kiều gọi tên anh,hơi thở gấp gáp, lấy chút ý chí cuối cùng còn sót lại kịp ngăn anh...
"Sao vậy?" giọng anh rõ ràng đã khàn đặc đi, ánh mắt nóng cháy nhìn cô không hiểu tại sao cô lại ngăn cản anh....
Hải Lam cố ngồi dậy, kéo cao chiếc váy bị anh cởi xuống đến ngực mình
lên,tinh quái nói " để lát nữa đi. giờ con đang đòi em cho nó ăn đây nè"
Minh Phong ngây dại ra, anh liếc nhìn đồng hồ lớn thì phát hiện giờ đã
là 9 giờ tối, rồi vội đánh mắt xuống cái bụng hơi nhô len của cô, áy láy nói " Bà xã, sao không nói sớm. Em ngồi đây nhé. Anh sẽ làm món gì đó
cho hai vợ chồng mình". Nói rồi anh đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán ẩm
ướt của cô, nhanh chóng cài lại cúc áo cởi dở, đành nuốt một cơn đói
khác đang hành hạ trong người chạy xuống nhà bếp....
Hải Lam phì cười trước dáng vẻ trẻ con của ông xã mình....Anh rất dễ giận nhưng lại rất dễ bỏ qua...
"reng.....reng....." tiếng chuông điện thoại vang lên
Hải Lam với tay lấy cái di động đang rung lên của mình. Cô ngẩn ra, trên màn hình chính là số điện thoại của mẹ chồng cô - Diệp Như Ý. Sao bà ấy lại gọi cho cô? Cô nhớ không tồi thì từ lúc cô và Minh Phong chính thức là vợ chông của nhau thì bố mẹ chồng dường như không có gặp mặt cô. Từ sau vụ án liên quan đến ba cô, bọn họ đã kịch liệt phản đối cuộc hôn
nhân này nên Minh Phong mới không muốn cô gặp bọn họ, tránh việc họ sẽ
làm tổn thương cô.
Hải Lam chần chừ một lúc, đến cuộc gọi tới lần thứ ba mới nghe máy
"a lô, mẹ ạ" Hải Lam giọng khách sáo...
“ Chú à,chẳng phải cháu đã
xin lỗi chú rồi sao?. Chú là người lớn gì mà lại nhỏ nhen quá vậy!!!”
Doãn An An bực mình lớn tiếng nói. Cô chẳng qua hơi lơ đãng chút xíu nên mới sơ ý làm chiếc xe của hắn hư nhẹ vậy mà hắn đòi cô bồi thường những 50 triệu. Có còn đạo lý không vậy….Đồ xấu tính….
Hứa Kinh Thiên tròn mắt, kinh ngạc nhìn con nhỏ đang quát tháo lại anh.
Đây gọi là xin lỗi a?. Đã thế hôm nay anh sẽ tính sổ cả nợ cũ, nợ mới mà cô ta gây ra, để xem con nhóc này còn vênh mặt, bướng bỉnh được đến bao giờ.
Hứa Kinh Thiên nhếch miệng cười tà , ngón tay trỏ hung hăng chỉ thẳng
vào chỗ lõm phía trước xe BMW bóng loáng đang hiên ngang đậu ở lề đường, hùng hồn dọa “ nhóc này…em nghĩ chỉ cần xin lỗi vài câu là xong? Tôi
khuyên em nên biết điều mà đưa đủ 50 triệu ra đây, nếu không tôi sẽ báo
cảnh sát tống em vào tù đó.” Chưa dừng lại, anh còn cố ý bày ra động tác nhẩm tính toán cái gì đó rất cẩn thận, gãi gãi cằm, nhìn cô bé trước
mặt tỏ vẻ ái ngại thay cho cô, xong lại thản nhiên như chẳng có gì, nói “ Để tôi tính sơ sơ nào…Tội cố ý phá hoại tài sản của người khác cũng
phải ngồi tù ít nhất 2 năm này, cộng thêm tội hành hung, quát tháo người bị hại nữa là phải ngồi thêm 3 năm chẳng ít….À mà còn tiền bồi thường
nữa chứ, tôi nghĩ số tiền sẽ không chỉ là 50 triệu nữa, ước chừng sẽ lên đến 100 triệu cũng lên. ”. Nói xong, anh nhìn cô cười đắc ý thậm chí
còn kèm thèo cả một nụ cười đùa cợt rõ ràng.
Ai bảo lần trước cô chơi anh. Giám vũ nhục Hứa Kính Thiên này sao? Nhóc con, em chờ đấy….
Doãn An An nghe đến cảnh sát, đến nhà giam thì tá hỏa, sợ đến lỗi mặt
xám đen lại….run rẩy. Bộ dáng đanh đá, chua ngoa, hùng hổ ban nãy liền
bị lời nói của anh chà dập không khác nào quả chuối bẹp nát. Mặt cô căm
tức, cảm thấy bản thân không thể ôn hòa nhã nhặn được với anh ta, xong
lại không giám làm liều, yếu ớt phản bác “chú à…chú đừng vu oan người
tốt vậy chứ? Cháu hành hung chú khi nào?”
“ Ồ” Hứa Kinh Thiên gật gù cái đầu ra điều rất lấy làm ngạc nhiên nhưng
kỳ tình anh đang trêu tức cô nàng “ phá họai tài sản của người khác
không những không xin lỗi, lại còn lên nước quát mắng người bị hại. Cô
bé , tội này so với hành hung còn nặng gấp trăm lần cơ đấy. Có muốn tôi
bổ sung thêm vào hồ sơ phạm tội không?”.
“rõ ràng là chú đang ức hiếp cháu” An An tức đến phát khóc, hung tợn đối chọi gay gắt cùng anh.
“ức hiếp???” Kính Thiên cười ha hả. Tâm trở lên phấn khích cực điểm. Xem ra con nhóc này cũng chẳng vừa. Tý tuổi đầu mà đã không biết sợ ai hết.
Anh cố nhịn cười, khuôn mặt biến hóa thần tốc, bỗng chốc trở lên lạnh
băng, ngữ điệu hết sức cứng rắn cùng đe dọa đáng sợ, cứ thế phun ra “
Xem ra em chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, chưa thấy nhà giam chưa biết
khóc phải không? Vậy được, tôi giúp em sớm hoàn thành tâm nguyện”. nói
xong anh liền rút điện thoại ra…
Doãn An An thấy thế òa lên khóc thật, cô như con nhím xù lông, vội túm
ngay lấy bàn tay đang cầm điện thoại của anh, vừa khóc vừa nịnh nọt lấy
lòng “ huhu. Chú đẹp trai, cháu biết chú tốt bụn