
ần
chừ cô tự mình đứng lên ra ngoài mua đồ về nấu, tiện thể chờ ông xã về
rồi cùng ăn với anh. Hải Lam cầm đồ ăn nhún nhẩy vừa đi vừa hát những
bài trẻ con. Rất nhiều người đi đường nhìn cô che miệng cười thích thú.
Xong Hải Lam chỉ coi một mình cô đang ở trên vỉa hè, càng lúc cô càng
hát to, rất chi là yêu đơi. Đến đoạn cuối con đường cô rẽ trái, đi vào
con hẻm nhỏ. Nơi này rất ít người đi vả lại trời rất tối không có đèn
cao áp khiến người ta phải rùng mình. Nhưng Hải Lam đã quá quen thuộc
với lối tắt này , cô dũng cảm đi qua nó không hề sợ sệt. Đi được một
đoạn thì:
“bộp..bùm…bùm…thằng chó, để xem mày còn cao ngạo được bao lâu? chúng
mày, đánh nó gậy chân cho tao” Một gã đàn ông to lớn, ăn mặc nhếch nhác, tay săm đầy hình vượn khỉ, đang gầm gừ ra lệnh cho bốn năm tên đàn em
đánh người.
Nhìn chàng thanh niên bị đánh tới tấp thiếu chút nữa Hải Lam hét toáng
lên. Cô há hốc mồm, vội lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại,
khẩn trương lùi sau ba bước lấp vào thùng rác thở hổn hển, trán chưa gì
đã vã đầy mồ hôi lạnh. Cô không ngừng lẩm bẩm – cái gì đang diễn ra thế
này, thời đại nào rồi hãy còn cướp ngang nhiên đánh người ở nơi công
cộng? Cô nên làm gì bây giờ. Không thể để mấy tên kia ngang tàng bắt nạt một người được, cô phải nghĩ cách cứu anh ta
“công an tới…công an tới….chạy mau…chạy mau” Hải Lam ném hai túi đồ ăn xuống đất, hô hoán lên.
Mấy tên đầu gấu đang không ngừng ra sức hạ đòn trí mạng xuống chàng trai kia, nghe có người kêu công an, liền đồng loạt cứng người lại nhìn
nhau…. Chúng hoảng sợ, hất mạnh chàng trai vào tường , nhát như thỏ đế
bỏ chạy thoát thân.
Hải Lam đợi 5 phút không còn thấy tiếng đấm đá nữa, lúc này mới ở sau
thùng rác thò đầu ra. Từ xa cô nhìn thấy không còn tên nào liền khẩn
trương lén lén lút lút đến gần
“aaaaaaaaaaa” Hải Lam trợn tròn mắt, thất thanh kêu to nhất có thể.
Trước mặt cô là một người đàn ông chừng 27, 28 tuổi đang nằm xõng xoài
dưới đất. Trên mặt anh ta đầy những vết thương. Chân tay cô run bần bật, cố tiến gần tới anh ta lay lay cánh tay “anh gì ơi?”
“……” chàng trai không lên tiếng trả lời
Hai hàm răng cô không ngừng va đập vào nhau, mỗi lúc một mạnh, tạo ra
những tiếng răng rắc rợn ngượng cả tóc gáy, điều đầu tiên cô nghĩ đến
chính là – không nhẽ anh ta chết rồi. Làm sao bây giờ?.Hai tay cô chót
dính máu của anh mất rồi. cô thành kẻ giết người ư?huhu…bình tĩnh, bình
tĩnh mới được…
“nè….anh gì này, anh chết rồi hả?” Hải Lam dùng đầu ngón trỏ ấn ấn ngực anh hỏi
Vẫn không thấy anh nói gì
Giờ cô thật sự sợ hãi và hoảng hốt. Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến nay, cô
chưa từng gặp phải tình huống oái oăm thế này. Ở đây trời tối, ánh điện
mờ ảo, không một bóng người qua lại, mà cô thì không đủ sức đưa anh ta
đi. Làm gì với anh ta đây? Cô vắt kiệt trí thông minh của mình ra nghĩ
cách…
Cuối cùng Hải Lam nghĩ tới chỉ có thể chạy ra đường lớn kêu người giúp đỡ. Cô vừa nhấc chân chuẩn bị chạy thì
“aaaaaa” cô giật bắn cả lên khi có cái gì đó đang túm lấy cổ chân cô.
Hải Lam khóc òa sợ hãi, không giám nhìn xuống. lúc này chỉ nghĩ đến mình sắp chết, khóc càng lúc càng to. Cô còn chưa đẻ con cho Minh Phong, còn chưa nói lời tạm biệt với anh. Sao nhanh như vậy đã bắt cô xuống diêm
vương.huhu
“ngậm miệng lại” một giọng nói lạnh bằng vang lên
Hải Lam ướt sũng mí mắt cúi xuống, sụt sịt cái mũi, nói “anh chưa chết? anh chưa thành ma à?”
“đồ thần kinh này. Cô mong người khác chết lắm hả? Đừng có đứng ngây ra
đấy, mau giúp tôi đứng lên” chàng trai ném cái nhìn khinh bỉ lên người
cô. Cô ta thấy người bị thương, không giúp lại còn bỏ chạy. đúng là loại vô lương tâm.
Hải Lam luống cuống ngồi xuống đỡ anh ngồi dậy, quan tâm hỏi “anh không
sao chứ? Tại lúc đó tôi gọi mãi không thấy anh nói gì nên tưởng…..”
“tưởng tôi chết đúng không?” chàng trai thay cô nói nốt. hai tròng mắt bắn ra tia sắc nhọn về phía cô
“hì…tôi xin lỗi. tôi không cố ý nghĩ thế đâu. Xem ra vết thương của anh
không nhẹ, để tôi đưa anh đến bệnh viện bằng lại nha” Hải Lam vừa nói
vừa lấy từ trong túi khăn tay cẩn thận thấm vết thương trên mặt anh.
Chàng trai bị động tác ôn nhu của cô làm cho ngây dại, đáy mắt ngập tràn lửa giận mau chóng tan biến không chút dấu vết, thay vào đó là sự ngạc
nhiên khó hiểu. Cô ta vừa rồi còn định chạy, sao giờ lại trở mặt thế
này? Không nhẽ cảm thấy lương tâm bứt rứt vì làm điều khuất tất nên mới
vậy
“vừa rồi là cô hô hả?” anh nhìn chăm chăm vào cô hỏi
Hải Lam vẫn miệt mải, tỷ mỉ lau những vết thương trên khuôn mặt anh,
nhoẻn miệng cười tươi tắn “uhm…lúc đó thấy bọn chúng đánh ghê quá tôi
không thể khoanh tay đứng nhìn được nên đành xả thân cứu anh. Tôi đang
định chạy ra đường lớn gọi người tới giúp một tay. Nhưng không ngờ anh
lại tỉnh dậy. Giờ anh thấy đỡ đau chưa?”
Cô không phải là bỏ mặc anh mà là tìm người giúp? Anh đã nghĩ oan cho
cô? Không hiểu sao, ở sâu trong tim anh nhen nhóm cảm xúc ấm áp, bất
giác khóe môi cong lên một đường, cảm động nói “cảm ơn cô. Tôi không
sao”
Hải Lam bất ngờ nhổm dậy, nắm lấy tay anh kéo l