
Đầu lưỡi
nhẵn mịn và nam tính tiến vào trong miệng cô cùng đầu lưỡi cô dây dưa.
“Phong…anh ..say …” mỗi lần bị anh tấn công cô không sao mà chống trả được..
“ không...anh không say…Nguyệt Lan…anh rất nhớ em..rất nhớ...anh nhớ em
đến phát điên mất rồi…đừng rời xa anh......xin em đấy....Nguyệt Lan của
anh” Minh Phong cứ thế mà tiến sâu hơn trong cô….
Hải Lam sững sờ, đôi mắt lờ lmờ nhìn anh, anh đang nói gì vậy??? Nguyệt Lan???....
Chẳng lẽ chị ấy và anh là???.....
Vậy bây giờ cô đang là kẻ thế thân????....
Nước mắt tủi thân trực trào trên khóe mi cô…..
Gian phòng tranh tối tranh sáng, một kẻ say rượu không ngừng gọi tên
người tình cũ…còn một kẻ đau thương tột độ để anh tùy ý chút từng đợt
từng đợt ái tình như nước lên người mình……
Sáng hôm sau, ánh mặt trời hửng đông, làn gió ban mai của một ngày mới thật mát…..Hải Lam ngái ngủ vươn tay sang bên thì bỗng hụt hẫng. Người bên cạnh rời giường từ lúc nào không biết.
Cô quấn chăn ngồi dậy hoài nghi. Tối hôm qua, cô rất muốn hỏi anh rốt
cục Nguyệt Lan và anh là quan hệ gì??? Rất muốn đá anh xuống giường cho
xong…
Rồi cô lại lười biếng nằm trên giường nghĩ về chuyện tối qua. Cô rất mơ
hồ không rõ mình đối với anh là gì? Chẳng phải chỉ là hai người không
tình cảm nam nữ mà tiến tới hôn nhân thôi sao? Nhưng sao cô lại thấy
thắt đắng lòng khi nghe anh gọi tên người con gái khác? Cô thật không
hiểu được trái tim mình giờ đang nghĩ gì? cô có tình cảm với anh ư?
Không thể nào, cô và anh chỉ gặp nhau có một tháng, bọn họ suốt ngày đấu khẩu với nhau thì lấy đâu ra tình cảm, ngoài việc họ ngủ chung với
nhau thì chẳng có tình yêu gì hết. Người cô yêu là Phùng Lập Nguyên. Mãi mãi là như thế….Hải Lam cứ thế tự kỷ lắc đầu một mình trên cái gối êm.
Đến giờ ăn cơm cũng không thấy Doãn Minh Phong về, cô gọi điện thì anh
không nghe máy. Hải Lam phần thức ăn cho anh rồi đi vào phòng ngủ. Cô đã ở nhà anh một tuần, cũng nên về thôi. Hải Lam chỉ viết một mẩu giấy để
lại cho anh rồi sách túi quần áo bước ra cửa….
.........
Trong phòng làm việc, Doãn Minh Phong hãy còn dư âm của rượu nên đầu vẫn còn choáng váng. Anh tựa đầu vào ghế, để tay tựa sau gáy mà thở dài.
Giá như cô ấy đừng xuất hiện lúc này thì hay biết mấy….. Nhớ năm xưa cô
nói lời chia tay vô tình làm anh không sao quên được. Anh có nên quên
cô đi để mà toàn tâm toàn ý với Hải Lam không???
“Cô Lâm xin dừng bước, để tôi báo với giám đốc đã…cô Lâm…” thư ký mặc dù ra sức cản Lâm Nguyệt Lan nhưng cô ta không để ý vẫn cố tình đẩy cửa
đi vào
“Phong…” giọng nói nhẹ như nước của Lâm Nguyệt Lan vang lên
“giám đốc tôi đã cố ngăn cô ấy nhưng…” thư ký sợ hãi không nói lên lời
Doãn Minh Phong thấy Lâm Nguyệt Lan tự tiện xông vào nơi làm việc của
mình thì cảm thấy khó chịu. Anh nhìn chằm chằm cô ta nhưng lại nói với
thư ký “ được rồi, cô ra ngoài đi…”
Ngay khi cánh cửa đóng lại Lâm Nguyệt Lan đỏng đảnh uốn uốn thân hình
bốc lửa của cô ta tiến sát tới bàn làm việc của Minh Phong “Phong, sao
mấy hôm nay anh toàn tránh mặt em…anh vẫn còn để ý chuyện cũ sao? Người
ta sai rồi mà..”.
“Nguyệt Lan, anh không hiểu em đang nói gì???? Đây là công ty em nên giữ ý một chút…” anh gỡ bàn tay thon mảnh đang sàm sỡ trên các nút áo mình
ra khỏi người . Khuôn mặt lãnh khốc không một tia tình cảm nhìn cô ta cố ý tỏ vẻ chán ghét…..
“Phong….” Nhìn anh lạnh nhạt như người chưa từng quen biết làm Lâm Nguyệt Lan đỏ hoe đôi mắt vờ tủi thân.
“Em tìm anh có chuyện gì? Anh nhớ không nhầm thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói không phải sao?” anh vẫn như cũ, vẫn dùng bộ mặt lạnh
lùng cực điểm tiếp chuyện với cô. Anh đang cố gắng để xóa bỏ hình bóng cô trong trí nhớ mình thì cô lại cứ xuất hiện đường đột đánh bại sự
quyết tâm của anh. Xem ra anh nên mạnh tay mới được..dù sao anh cũng sắp cưới Hải Lam, anh không thể một lúc mà bắt cá hai tay. Như thế quá
không công bằng với Hải Lam, cô ấy vô tội…
“Phong…anh sao lại vô tình đến vậy??? chẳng lẽ anh có người khác rồi
sao?” cô ta vẫn không ngừng bỏ cuộc, lại một lần nữa tiến sát hơn
“đúng vậy. anh sắp kết hôn. Và anh rất yêu cô ấy. anh rất hy vong sẽ
nhận được lời chúc mừng hạnh phúc từ em....” Minh Phong không còn đủ
kiên nhẫn ngồi đây tán những chuyện không đâu. Anh đẩy cô ta ra, tao nhã đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài..
“là Trịnh Hải Lam sao??? Là cô đấy có đúng không???” Lâm Nguyệt Lan cố giữ vẻ mặt thánh thiện hỏi anh
“…………” Minh Phong dừng bước, mặt không ngoảnh lại cũng chẳng nói một câu gì. Rất nhanh sau đó anh cất đôi chân dài rời khỏi văn phòng…
“aaaa” ngay khi cánh cửa đóng lại lần thứ hai, Lâm Nguyệt Lan điên cuồng không tiếc tiền quăng cái túi hàng hiệu đắt giá xuống sàn. Khuôn mặt cô đỏ ngầu, nghiến răng nghiên lợi nhìn cánh cửa anh vừa bước ra. Tại sao lại là Trịnh Hải Lam??? Nếu là một người con gái khác thì cô còn có thể suy nghĩ lại mà rút lui nhưng đằng này lại là Trịnh Hải Lam…Cái tên mà
suốt tám năm qua cô không ngày nào không nhớ đên…Tại sao cái gì cũng
giành hết cho Trinh Hải Lam…Năm xưa ba cô ta cướp mất công ty của nhà
cô, hại cha mẹ c