
ng mặc gì mà nằm như vậy nhỡ
có ai vào thì sao?
Minh Phong theo lời nói của cô mà với tay xuống xoa nắn chân giúp cô,
nhưng môi cũng không chịu tha cho môi cô. Ai bao cô dở trò trước.
“mấy giờ rồi?” cô lại cố đánh lạc hướng đôi môi anh
“11 giờ”
“a... chết em rồi. Em bị muộn học rồi. anh mau tránh ra, em phải đến
trường” Hải Lam không dám tin, bọn họ ngủ tận đến giờ mới dậy….
“giờ này đã tan học rồi, em đến đó làm gì?”
“em phải về nhà? Anh đứng dậy đi. Nằm ở sofa khó chịu quá….em sắp không cử động được nữa rồi”
“ba nói em có thể ở đây mấy hôm….” Anh trả lờ các câu hỏi của cô rất lưu loát
“anh không đói sao? Không định ăn trưa sao? Mau thả em ra” Hải Lam nghĩ đủ mọi cách mà không sao xoay chuyển được tình thế.
“đói”
“vậy dậy đi, em nấu cơm cho mà ăn” cô bắt được điểm yếu rồi
“không cần, anh muốn ăn em” Minh Phong không để cho cô kịp hiểu ý tứ của anh mà “ăn” cô một lần nữa
“aaaa. Đồ háo sắc….buông….ưm…” Hải Lam bỗng nhiên vô tội trở thành bữa cơm trưa đặc biệt của Doãn Minh Phong. haha
Mấy ngày hôm nay, phần lớn thời gian Minh Phong đều giành ra để ở nhà với Hải Lam. Vì Minh Phong luôn viện cớ tay đau mà bắt Hải Lam phải tá túc ở nhà anh mấy hôm để chăm sóc vết thương. Anh hành hạ
cô đủ kiểu, bắt cô phải nấu làm sao không được mặn quá, không nhạt quá,
món này phải cho những gì không cho những gì, quần áo thì phải phân loại ra làm sao,....... thậm chí anh còn bắt cô phải tắm rửa cho anh. Doãn
Minh Phong đúng là nhà tư bản độc tài đang bóc lột giai cấp nông dân
khốn khổ là cô. Đã thế tối đến anh cũng không cho cô ngủ yên mà bám lấy
như đỉa. Hải Lam nhiều lúc hậm hực ra mặt nhưng rồi lại chỉ biết nuốt
cục tức vào bụng cho qua.
"Lam...tối nay chúng mình đi xem phim nhé" Minh Phong lười nhát nằm trền sofa gồi đầu lên đùi cô mà bắt chuyện. Mấy ngày hôm nay anh như một
tiểu hoàng đế được vợ yêu phục vụ hết mình.
Hải Lam vẻ mặt ngái ngủ mắt lim dim đầu cứ gật gà gật gù đồng ý mà không biết anh đang nói gì. Ba bốn hôm nay cô mất ngủ trầm trọng. Mặt thiếu
sức sống hẳn đi. Ngày hầu hạ Minh Phong ăn uống tắm rửa mệt nhừ cả
người, tối đến còn bị anh lôi lên giường "hành hạ thân xác" nữa chứ.
Minh Phong cười khoái trí vuốt má cô rồi thơm phớt lên đôi môi cô nụ hôn gió....
Tối
“ em thay cái khác đi” khuôn mặt đẹp trai tỏ ý không chút hài lòng với
chiếc váy Hải Lam đang mặc trên người. Qúa hở hang, váy gì mà lại hở gần nửa bầu ngực của cô ra thế kia, chiều dài váy ngắn đến lỗi không còn
có thể ngắn hơn được nữa, làm lộ đôi chân thẳng tắp, trắng mịn của cô
ra. Anh không thể chịu được khi tưởng tưởng ra cô ăn mặc như thế mà đi
ra ngoài sẽ có bao nhiêu thằng nhìn cô mà thềm nhỏ dãi. Cơ thể đẹp như
tiên thế này chỉ có thể là của anh, chỉ anh mới được quyền ngắm nó. Nếu
cô muốn mặc những chiếc váy này cũng được thôi, nhưng để đi ngủ hãy
mặc….
“em không đi nữa….hừ” mặc cái này chê màu xấu, cái kia chê nhà quê, cái
khác thì bảo già. Thử đến 20 lần rồi mà anh chẳng ưng nổi một cái nào?
Đàn ông gì mà khó tính hơn cả đàn bà. Hải Lam quăng tất cả váy xuống sàn nhà mà ngồi phạch xuống giường uất ức nhìn anh.
Thấy cô nổi giận, Minh Phong yêu chiều mà chọn giúp cô một bộ váy trông
rất giống váy búp bê trẻ con “vợ yêu à…em đừng giận….em xem, anh đã mua
vé rồi làm sao lại không đi chứ? Đây là bộ phim mới nhất của Mỹ đấy.
Ngoan, đứng dậy mặc chiếc váy này vào đi, trông rất đẹp”
Hải Lam nhìn chiếc váy màu tím anh đưa thì liếc trừng mắt với anh “ váy
gì thế này? Kín quá em không mặc. Đi chơi mà mặc thế thì ai coi được
chứ. Em không mặc”
“trông rất đẹp, em xem còn có hình con cún con trước ngực nữa này…rất đáng yêu”
“em không mặc…không mặc…” Hải Lam cứ thế bịt lỗ tai không nghe anh
Nói mãi mà cô không chịu nghe, Minh Phong phát cáu lên, kéo mạnh tay cô
đứng dậy khỏi giường, hai tay cầm chính giữa áo xé toạc làm đôi
“aaaa anh điên rồi, anh định làm gì” Hải Lam vội ôm thân mà hét toáng lên. Anh lại định nghĩ ra chuyện gì nữa đây
“ giúp em thay váy” anh không hơi sức đâu mà ngồi đo giường cùng cô. Nếu cô ngang bướng thì anh sẽ có cách trị tới cùng.
“Không cần, tự em thay. Huhu” đúng là “bạo lực” gia đình mà…..Anh luôn bắt nạt cô…huhu
“biết sớm có phải anh đỡ mất công không” Minh Phong nhéo nhéo cái má phúng phính đáng yêu mà cười
…………
Rạp chiếu phim.
Không giống như mọi ngày, Minh Phong đã bỏ đi cái vẻ lạnh lùng vốn thấy
cùng với bộ vest công sở mà thay vào đó là chiếc áo phông tối màu, quần
bò cùng mái tóc chuốt keo hớt lên trông lại càng nam tính ( ka bắt tỷ
mặc xấu xí trong khi mình rõ bảnh). Hai người họ từ lúc bước vào đã thu hút tất cả cái nhìn ngượng mộ từ mọi người.
“em đứng ở đây để anh đi mua đồ uống ” Minh Phong dắt Hải Lam tới ghế
chờ còn mình thì chen chân đi mua đồ. Hải Lam ngoãn ngoãn mà gật đầu,
nhìn bóng dáng anh hòa vào dòng người đông đúc làm tim cô hơi xao động,
anh đường là giám đốc, quen có người cơm nước tận miệng mà giờ lại vì cô đi làm việc nhỏ nhoi này. Cô nở nụ cười thiên thần mà nhìn anh….không
biết đó có phải là nụ cười của hạnh phúc không, nhưng í