
đã làm gia đình cô ta tan nat, làm cô ta bỗng trong một đêm
không cha không mẹ…
“chị Nguyệt Lan, tất nhiên rồi” Hải Lam quá thật thà để có thể hiểu hết ngụ ý của Lâm Nguyệt Lan ….
Minh Phong đứng từ nãy đến giờ không nói câu nào chỉ nhìn hai cô tám
chuyện với nhau thì rất muốn mau mau rời khỏi đây. Anh không muốn thêm
một giây nào nữa nhìn thấy mặt Lâm Nguyệt Lan.
“Nguyệt Lan, bọn anh còn có chút việc. Hẹn em khi khác..”. Anh không cho Lâm Nguyệt Lan mở lời liền ôm Hải Lam rời khỏi rạp
“chị Nguyệt Lan, hẹn gặp lại”
Lâm Nguyệt Lan chôn chân tại chỗ liếc nhìn ánh mắt ghen ghét về phía hai người họ. Minh Phong yêu Hải Lam sao???
“Minh Phong. Sao lại đưa em ra đây?? Chúng ta không phải là đi xem phim sao??” bị anh lôi ra khỏi rạp Hải Lam bất mãn bĩu môi
“Không thích xem nữa” Minh Phong không nhiều lời kéo cô lên xe
“ứ” cô hờn dỗi rất không tình nguyện để anh kéo vào trong
“ngoan, bây giờ anh dẫn em đi ăn món Hàn Quốc được chứ?” bờ môi anh chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại của cô mà dỗ ngọt….
Mặc dù hôm nay là ngày thường nhưng bar Tony Nguyễn vẫn luôn đông khách.
“anh Phong sắp lấy vợ mà sao mặt lại buồn như đưa đám thế
kia???haha…Đừng nói là chị dâu em bắt nạt đó nha” Hải đầu gỗ lúc nào
cũng nham nham nhở nhở trêu Minh Phong. Lần trước anh ta may mắn được
chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ của bà chị dâu thì rất lấy làm khâm phục Minh Phong. Anh quả nhiên có con mắt trọn vợ tinh tường…Cô ấy không chỉ đẹp mà rất có cá tính làm bọn đàn em Minh Phong rất muốn được diện kiến đại mỹ nhân kia.
Minh Phong vẫn trầm ngâm không nói gì chỉ uống rượu
“Phong huynh, anh biết gì chưa? Lâm Nguyệt Lan đã về nước rồi đấy. Anh
tính sao???” thằng Việt tò mò mà hỏi anh. Anh ta dĩ nhiễn là biết được
Lâm Nguyệt Lan kia. Chuyện tình vượt thời gian của Doãn Minh Phong và
Lâm Nguyệt Lan, bọn họ làm sao mà không biết cho được….
“thì sao???” Doãn Minh Phong không trả lời mà hỏi ngược lại. Khuôn mặt lãnh khốc không chút tình cảm với cái tên Lâm Nguyệt Lan
“haha. Sao anh lại hỏi em ? Chị Lan về anh có định nối lại tình xưa
không đấy? dù gì cũng đã sống chung với nhau gần bốn năm chẳng nhẽ lại
vô tâm coi như không biết” thằng Việt vẫn cố tìm ra câu trả lời của Minh Phong. Hắn rất muốn biết Minh Phong sẽ làm như thế nào. Năm xưa Minh
Phong đẹp trai là thế, gia cảnh chẳng mấy ai địch nổi vậy mà vẫn bị Lâm
Nguyệt Lan đá văng ra rìa….ai, cuộc đời thật không biết đâu là ngày
mai...
“Mày thôi đi Việt, đừng nhắc đến chuyện cũ làm gì. Nào anh Phong chúng
ta cạn ly vì anh sắp có thêm chức vụ mới.” thằng Luân rất nhanh trí giải vây cho Minh Phong. Nó biết Minh Phong không thích ai nhắc đến tên
người đàn bà vô tình kia. Cô ta ra sức tán tỉnh Minh Phong, làm anh
thuần phục trước cô ta, để rồi không lưu tình bỏ rơi anh….Khó khăn lắm
Doãn Minh Phong mới đứng lên được, nó không muốn anh lại vì Lâm Nguyệt
Lan mà đau khổ thêm lần nữa…
“uống”
Cứ thế mà bọn họ chúc tụng nhau đến mãi khuya.
Giờ khắc này lòng Minh Phong ngổn ngang những suy nghĩ. Anh yêu say đắm
Lâm Nguyệt Lan, yêu cô đến chết đi sống lại…nhưng cũng hận cô tột cùng.
Yêu và hận đã làm cho anh không nghĩ được mình phải làm thế nào. Chính
cô đã đi vào cuộc đời anh, làm anh biết yêu, làm anh biết được hạnh phúc là gì, biết trái tim mình đập nhanh hơn vì cô….
Sao cô lại xuất hiện trước mặt anh sau từng ấy năm. Cô có biết hằng đêm anh nhớ cô đến điên dại không? Có biết tim anh đang rỉ máu thét gào gọi tên cô không?...
Anh đã tưởng khi gặp Hải Lam thì sẽ quên được cô. Nhưng không, Hải Lam
chỉ là thế thân để lấp đi sự lạnh lẽo trong con người anh mà thôi...
Uống..uống…anh phải uống để quên cô…quên nỗi đau cô gây ra cho anh…
..............
Hải Lam co ro ôm đầu gối trên ghế sofa nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng mà
Minh Phong vẫn chưa về. Cô sốt ruột gọi cho anh nhưng toàn tút tút. Sao
anh không nghe máy? Anh không phải gặp kẻ xấu chứ….
“cạch..cạch…”
Cánh của mở ra, Minh Phong người nồng nặc mùi rượu ngã nhào ra sàn nhà.
Hải Lam đang mải nghĩ vu vơ nghe thấy tiếng mở của quay đầu ra nhìn
thấy Minh Phong nằm xõng soài ra sàn thì vội đứng dậy chạy đến đỡ anh “
Minh Phong, sao anh lại uống say quá vậy? nào đứng lên em rìu vào trong”
“Anh không say, anh rất tỉnh. Chúng ta cũng uống tiếp nào” Minh Phong ôm lấy cô, đầu gục lên vai cô mà lẩm bẩm
“người toàn mùi rượu thế này mà bảo không say, thật là.... Anh có chuyện không vui sao?” cô vừa đỡ anh vào phòng vừa trách móc…
Minh Phong ngã vật ra giường, quần áo xộc xệch không ngừng đòi rượu. Hải Lam giúp anh cởi giầy, thay quần áo xong thì vội đi nấu nước gừng giã
rượu cho anh
“Minh Phong, dậy uống bát nước này cho tỉnh táo đã rồi hãy ngủ”. Cô hơi
ngả người gần về phía anh, nâng đầu anh lên giúp anh uống nước. Minh
Phong gạt phăng cái cốc trên tay cô xuống sàn, xoay người ôm lấy eo cô
đặt cô dưới thân anh
“vợ yêu à…em đẹp thật đấy” bàn tay anh tiến thẳng vào trong quần áo cô,
ôn nhu vuốt ve da thịt mềm mềm của cô. Môi anh tham luyến mà hút lấy cô. Môi cô bị anh nuốt trọn trong miệng chỉ còn biết “ưm” lên.