
ô uất ức phải tự tử. Cô ta có tất cả còn cô tay trắng
phải rời bỏ quê hương….ông trời sao lại bất công với cô quá vậy…aaaaa
“Trịnh Hải Lam, Trịnh Hải Lam,…..gừ” Lâm Nguyệt Lan đứng một mình trong
phòng của Doãn Minh Phong mà gầm gừ cái tên kia trong nõi uất hận, căm
tức cùng cực….
Đứng trước công biệt thự Trịnh gia
không biết bao lâu nhưng Phùng Lập Nguyên vẫn rất kiên trì. Đây đã ngày
thứ 4 anh ta tới đây. Người quản gia nhìn thấy anh ta ngày nào cũng
tới thì rất ái ngại, khuyên ngăn thế nào cũng không được….
“bạn trẻ này…anh đừng phí công nữa, lão gia nhà chúng tôi không có nhà đâu. Anh về đi..”
“Xin bác hãy nói với ông ấy là có Phùng Lập Nguyên đến gặp. Cháu biết là ông ấy đang ở trong đó, bác làm ơn giúp cháu một lần nữa” Phùng Lập
Nguyệt cứng rắn không chịu lùi bước. anh ta nhất định phải gặp bằng được ông Minh không thì ngày nào anh ta cũng tới đây đứng đến khi gặp được
thì mới thôi…
“haiz…..cậu đừng làm khó tôi…cậu xem nếu lão gia muốn gặp thì đã không
để cậu đứng đây mấy ngày hôm nay…thôi cậu về đi…” người quản gia cố sức
thêm một lần cuối
“Không, cháu sẽ vẫn đứng đây, bác làm ơn nói giúp cháu một lần cuối này
thôi cũng được” Phùng Lập Nguyên bám hai tay vào cánh cổng mạ vàng cầu
xin.
“haiz..cậu này thật là…thôi được, coi như tôi làm phước…nhưng nếu lão
gia không muốn gặp cậu thì cậu phải về đấy, đừng ngày nào cũng đến đây
đứng như vậy” người quản gia thật sự thương cho người thanh niên này.
Không rõ anh ta có việc gì mà phải khổ cực như vậy…haiz
Một lát sau
“cậu vào đi…lão gia đang ngồi trong phòng khách đấy…” quản gia cũng phải mừng thay cho cậu ta.
“vâng, cháu cảm ơn bác…” Phùng Lập Nguyên mừng như điên
………………
“dạ, cháu chào bác, cháu là Phùng…….” Phùng Lập Nguyên rất lễ phép
“không cần giới thiệu, nói đi, tìm tôi có việc gì?” ông Minh thậm chí
còn không mời anh ta ngồi xuống mà bẻ gãy ngay màn chào hỏi kia
“cháu..cháu đến đây là muốn xin bác đồng ý cho cháu và Hải Lam được ở
bên nhau. Cháu là thực tâm yêu cô ấy…cháu xin bác đấy ạ” Phùng Lập
Nguyên rất sợ ông Minh không cho mình thời gian để trình bày nên nóng
vội đi vào mục đích chính anh ta tới đây…
“thực tâm???haha…Phùng Lập Nguyên…cậu là thực tâm yêu con gái tôi hay
thực tâm yêu tiền của tôi. Hừ. Cậu nghĩ là mình có thể qua mặt được lão
già này sao. Cậu nên nhớ tôi ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm đấy.....gừ...” ông Minh nhếch miệng đứng lên vạch trần ý đồ xấu xa của Phùng Lập
Nguyên. Tưởng chỉ vài ba câu nói yêu thương con gái ông là nghĩ ông dễ
dàng tin sao? Ông ta sống đã hơn 50 tuổi, chẳng lẽ còn chưa nếm qua cái
gọi là tham lam tiền bạc của con người sao? Đời người có lẽ đáng sợ nhất chính là lòng tham vô đáy….
“không có. Cháu chưa hề dám nghĩ đến cái đó. Cháu thực lòng với Lam
Lam. Xin bác hãy tác thành cho bọn cháu” Phùng Lập Nguyên không nghĩ lão gìa này lại khó đối phó với vậy. xem ra anh ta quá coi nhẹ ông ta .…
“chưa hề??? haha….Phùng Lập Nguyên…cậu còn non lắm. Hãy soi gương mà
nhìn lại mình đi. Xem xem ánh mắt khát tiền đang hiện rõ trên khuôn mặt
cậu kia kìa. Haha” ông Minh đến là buồn cười cho cái yêu thật lòng của
cậu ta.
“bác….cháu phải làm gì để bác mới tin tưởng cháu…cháu rất yêu Lam, cháu
không thể sống thiếu cô ấy..cháu….” Phùng Lập Nguyên ngoan cố tới cùng.
Anh ta mất công đợi bao nhiêu ngày, không thể tay không ra về được.
“Đủ rồi. Ta nói lại một lần nữa cho cậu biết, đừng có mơ tưởng gì đến
con gái ta. Cậu nên biết thân biết phận một chút. Đừng đứng đây mà mơ
cóc ghẻ biến thành phượng hoàng.HỪ...” ông Minh hất tung món quà mà
Phùng Lập Nguyên mang đến, tức giận bỏ lên phòng.
Phùng Lập Nguyên nhìn chằm chằm vào túi quà của mình rồi ngầng mặt nhìn
ông Minh bỏ đi. Anh ta nuốt liên hồi nỗi nhục nhã vào trong cổ họng. Đôi mắt tối sầm như đòi mạng người cố không để cho nước mắt trào ra. Hai
tay nắm thành quyền, bộ rằng trắng muốt được anh ta bày ra rất đáng
sợ.........
………………………
Phùng Lập Nguyên đùng đùng bỏ ra về trong sự nhục nhã vô biên. Mặt anh ta hầm hầm như thần sét đang nổi sấm chớp
“a”
Hải Lam ôm cái vai bị người khác vô ý đụng vào mà kêu lên. Cô quay lại
định mắng cho cái tên quá quắt kia một trận, đâm phải người ta không
xin lỗi lấy một câu cứ thế bỏ đi thì nhận ra đó là Phùng Lập Nguyên
“Lập Nguyên”
Phùng Lập Nguyên vẫn mặt hầm hầm bước đi mặc kệ có người gọi tên anh ta
Hải Lam vội chạy theo túm lấy cánh tay anh “ Lập Ngyên, anh sao vậy??? “
“bỏ ra” Phùng Lập Ngyên không thèm để ý đến đấy là Trịnh Hải Lam mà hất mạnh cô ngã xuống đường, tiếp tục đi nhanh hơn
“a” Hải Lam lại kêu đau lần nữa . Lần này xem ra cô dính đòn không nhẹ….
Cô vừa bước vào nhà liền thấy lăn lốc những quả táo nằm lổm nhổm trên sàn gỗ phòng khách thì hơi ngạc nhiên. Chuyện gì đây???
“Gì Hương, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ??? Sao táo lại nằm hết xuống sàn thế này” Hải Lam không hiểu nhìn bà Hương
“cái này….” Bà hương ấp úng không biết nói thế nào
“là ba hất chúng xuống đấy. bà Hương, mau dọn đống rác này vất đi. Nhớ
lau sạch sàn nhà một chút. Tôi không muốn những thứ rác rưởi