
t ra cô cũng thấy đó là nụ cười của sự khởi đầu tốt đẹp cho cô và anh…
Cuối cùng thì Minh Phong cũng mua được đống đồ trở về, anh cười rạng rỡ
bởi đây là lần đầu tiên anh vì người khác mà làm chuyện này......
“ui………..a….” cô gái bị Minh Phong va vào thất thanh kêu lên
“xin lỗi ….cô…………sao………lại…………là…..em?” Minh Phong hóa đá tại chỗ khi
nhìn thấy người con gái trước mặt. Sao lại là cô ấy??? ( chào đón đối
thủ của Hải Lam xuất hiện nhéLâm Nguyệt Lan ôm chân đau ngước đôi mắt xinh nhìn anh
“a…sao lại là anh? Trời…trái đất thật nhỏ bé quá nha. Haha”. Cô thật
không dám nghĩ đây là sự thật. Cô về nước một cái là vội chạy đến công
ty tìm anh nhưng thư ký lại nói anh mấy ngày hôm nay nghỉ ốm. Vậy là
Lâm Nguyệt Lan chỉ biết rầu rĩ ra về… (ai để ý thì thấy tên cô ấy mình
có nhắc đến 1 lần ở chương đầu đấy....)
“ờ..thật nhỏ bé” nhìn Nguyệt Lan làm Minh Phong quá bất ngờ không biết
nên mở lời từ đâu. . Đã bốn năm bọn họ không gặp nhau kể từ cái đêm
chia tay đẫm nước mắt kia. Cô vẫn vậy chẳng khác xưa là mấy, khuôn mặt
sắc sảo, xinh đẹp và vẫn quyến rũ như ngày nào.
Nhưng sao cô lại về Việt Nam? Chồng cô đâu? Anh rất muốn hỏi nhưng lại
thôi….giờ khắc này nhìn cô làm trái tim anh lại nhức lên. Anh tưởng
rằng nó đã vô cảm từ lâu lắm rồi nhưng trước mặt cô tim anh vẫn đập dồn dập, vẫn xao xuyến không thôi và giờ còn có thêm gia vị của sự đau khổ không gì có thể sánh nổi. Phải khó khăn lắm anh mới khiến những kỷ niệm của mối tình đầu ngủ yên vậy mà giờ gặp cô tất cả làm anh có cảm giác
nó vừa mới xảy ra…..
“Phong…anh sao thế? Không vui khi gặp lại em à?” nhìn vào ánh mắt ngày
nhớ đêm mong kia làm cô có chút thấp thỏm. Ánh mắt đó sao lại trở lên
thờ ơ, lãnh đạm đến vậy . Nó khiến cô có cảm giác mình như rơi xuống hố
sâu. Anh của trước đây luôn nở cười đẹp nhất, đôi mắt anh lúc nào cũng
nhìn cô âu yếm quan tâm nuông chiều. Vậy sao giờ …….
Anh vẫn còn hận cô sao?
Cô nói đúng, anh chẳng lấy làm vui vẻ gì khi gặp lại cô, anh không muốn
gặp cô, không muốn những vết dao cô cứa vào anh lại phải đau thêm lần
nữa. Như vậy đã là quá đủ ..
“Không. Chỉ là…”
“Minh Phong…” từ xa bóng dáng yêu kiều của Hải Lam nhìn anh cao giọng.
Ngồi khá lâu mà không thấy anh quay trở lại, cô tưởng anh bị lạc nên lo lắng đi tìm. Hóa ra là đang tán tỉnh phụ nữ….được lắm cô phải dạy dỗ
anh mới được…
Hải Lam làm mặt ngiêm khắc tiến về phía Minh Phong, định nhéo tai anh cho rách ra…nhưng..
“Nguyệt Lan???????” cô kinh hô lên khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan
Nghe cô “vợ yêu” gọi tên Nguyệt Lan, Minh Phong cũng ngạc nhiên không kém. Hai người họ….
“hai người biết nhau???”
Hải Lam cười tít mắt lại, cô bước một bước sang cạnh Nguyệt Lan khoác
tay lên tay cô ta “ đúng vậy. chị Nguyệt Lan ..có đúng là chị không? Ôi
em nhớ chị quá…” chị Nguyệt Lan hơn cô năm tuổi, từ nhỏ hai người đã
chơi thân với nhau, còn thân hơn cả chị em ruột…
Minh Phong nhíu mày, lộ vẻ bất an. Còn Lâm Nguyệt Lan từ lúc nhìn thấy
Hải Lam thì nửa ngày cũng không nghĩ ra được một câu. Cô ta cũng rất bất ngờ khi thấy Hải Lam, và còn khá thân thiết với Minh Phong…Nhìn cách
Hải Lam gọi Minh Phong làm cô ta nghi hoặc.
“Hải Lam lâu rồi không gặp. Trông em vẫn vậy. Em tốt chứ??” nhìn thấy
Hải Lam một tia chán ghét cực độ lóe lên trong đôi mắt sắc sảo kia.
Nhưng vì có Minh Phong ở đây cô ta cố giấu làm như quan tâm mà hỏi.
“vâng, em khỏe. Sao chị về mà không báo với ba con em một tiếng. Ngày đó chị đi cũng chẳng nói lời nào có biết ba em lo lắm không? Nếu gặp lại
chị thế này chắc ba vui lắm đấy.haha. rảnh chị qua gặp ba nhé” Hải Lam
hờn trách Nguyệt Lan. Chị 18 tuổi không nói không rằng bỏ sang Anh du
học. suốt 8 năm qua cô rất nhớ chị tưởng sẽ không còn cơ hội tái ngộ vậy mà hôm nay…
Nhắc đến ông Minh thì đôi mắt Lâm Nguyệt Lan càng tràn ngập lửa thù.
Nếu như ánh mắt cô ta có thể giết người thì cô ta sẽ không ngần ngại mà
giệt chết ông. Bàn tay đặt sau hông đã túm lấy áo siết chặt như thể vào giờ khắc này Lâm Nguyệt Lan muốn cho cả thế giới biết được sự thù hận
trong người cô ta. Nợ mạng người năm xưa cô ta nhất định phải đòi lại…
“vậy sao???... Chị cũng rất muốn đến thăm ba em. Dù sao cũng lâu không
gặp. …không biết ông ấy có còn nhớ chị không đây?” giọng nói mỉa mai pha chút bực bội cố nghiến răng nghiến lợi mà phun ra
Nghe giọng nói không mấy thiện cảm của Lâm Nguyệt Lan làm cả Minh Phong
và Hải Lam khó hiểu. Anh không biết cô ta làm sao lại thể hiện sự bực
tức ra như thế, nhưng anh không quan tâm. Giờ bọn họ chẳng là gì của
nhau, anh không phải là người hùng mà rỗi việc đến vậy…
Hải Lam ngô nghê nhìn cô ta, trong đầu nghĩ rõ ràng ba con cô có làm gì chị ấy đâu mà sao lại lạnh nhạt đến vậy…
“chị nói gì vậy? sao có thể quên được. Ba em coi chị như con gái mà”
“thật ???” miệng cô ta nhếch lên giễu cợt. Ngay lúc này, hơn bao giờ
hết Lâm Nguyệt Lan muốn dùng bàn tay móng vuốt mà cào rách khuôn mặt
Trịnh Hải Lam ra. Cô ta bím chặt môi kiềm chế cơn ngộ trong người.
Trong mắt cô ta, ba con họ là những kẻ mồm mép sảo quyệt khôn cùng.
Chính nó