
m mất…Lam, em mau mau trở về bên anh đi…..” giọt nước mắt cuối cùng cũng không thể nén lại được mà rơi
trên khung ảnh anh đang nắm chặt, giọng nghẹn ngào lẫn trong tiếng khóc
thương lòng
“tách…” nước mắt chạm nhẹ vào tấm kính ảnh phát ra tiếng động cực nhỏ nhưng đủ làm cho không gian trở lên khó thở, cô quạnh
……………..
“mẹ, mẹ mau thổi nến đi” Vũ Uy ngồi trong lòng Kính Thiên , hào hứng sôi nổi cười hì hì thúc giục Hải Lam
“đúng đấy Hải Lam, em mau thổi nến đi, bé Pan xem ra đói lắm rồi nè,
haha…” Kính Thiên bấu tay thật nhẹ lên má Vũ Uy cũng hối thúc
“ phải đó, con thổi đi” ông bà Hứa xem chừng cũng rất nóng lòng….
Hải Lam cười nhẹ, lướt mắt thật chậm nhìn tất cả mọi người. Đã lâu lắm
cô mới có được cảm giác gia đình ấm cúng thế này. Cô thực tâm biết ơn
những người đã cưu mang mẹ con cô những lúc khó khăn . Họ giống như
những người ruột thịt của cô vậy
“ thôi ngay đây, thôi ngay đây”
“phù”
“phù"
“phù”
“chúc mừng sinh nhật Hải Lam” mọi người vỗ tay cười vui vẻ chúc mừng cô
“chúc mừng sinh nhật mẹ, con yêu mẹ” Vũ Uy ngồi trong lòng Kính Thiên vươn thân ngắn nhào vào lòng Hải Lam cười tít cả mắt lại
“Hải Lam, bánh sinh nhật này là ba mẹ, anh và Pan tự tay làm cho em đấy
!!! Đẹp không ? Em cắt bánh đi” Kính Thiên ngồi sát bên Hải Lam cười ,
khoe thành tích cho cả nhà
“me, con cũng góp sức đó nha. Con giúp bác Thiên đập trứng làm bánh. Bác nói đây là khâu quan trọng nhất ” Vũ Uy nghe Kính Thiên khoe ra , thắng bé cũng bắt trước mà kể công sức của mình
“haha…là bé Pan có công lớn nhất mà….nào cu Pan, con giúp mẹ cắt bánh đi” ông bà Hứa nhìn hai mẹ con cười ha hả
Không khí gian nhà tràn ngập tiếng cười……
Hải Lam hai mắt hơi hơi đỏ, cô ôm chặt Vũ Uy vào lòng, xúc động lên
tiếng “ ba, mẹ, anh Kính Thiên, con thực sự cảm ơn mọi người….mọi người
làm con cảm động quá….con không biết phải nói gì nữa….”
“con bé ngốc này, sao lại dễ khóc vậy, hôm nay là ngày vui, phải cười
lên chứ ? haha…nào, chúng ta cùng cắt bánh nhé” bà Hứa nắm lấy bàn tay
mềm mại của Hải Lam, trách yêu
“dạ”
………………..
Mãi muộn, khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, ngay khi Kính Thiên dỗ Vũ Uy
ngủ liền đến phòng Hải Lam gọi cô ra vườn hoa nói chuyện.
“Kính Thiên, sao lại gọi em ra đây ? Không phải muốn kể với em về An An
đấy chứ? xem ra hai người tình cảm rất tốt ? haha….” Hải Lam nhìn Kính
Thiên nửa đùa nửa thật, nói.
“Hải Lam, công việc thế nào? Sản phẩm lần này của em rất được nhiều
người quan tâm, em có dự định mở rộng thị trường không?” Kính Thiên hỏi
bâng quơ vài câu dạo đầu
“ừm, rất tốt. Sắp tới em sẽ sang Anh dự hội thảo, hy vọng thị trường châu Âu sẽ có phản ứng khả quan” Hải Lam gật đầu nói
“vậy à? Em đã từng nghĩ, mình sẽ mở rộng vào thị trường châu Á không? Ví dụ như Việt Nam chẳng hạn!!!” Kính Thiên dò hỏi phản ứng của cô nhằm có mục đích
Hải Lam khẽ cau mày “ Kính Thiên, anh có ý gì? Không phải gọi em ra đây là muốn….”
Kính Thiên nhìn cô chằm chằm, cắt ngang lời cô “ Hải Lam, em có thực
chỉ muốn biết An An sống thế nào? Em không quan tâm đến anh trai cô ấy
sao?”
Hải Lam biết là Kính Thiên muốn nói tới ai, nhưng lại cố tình lảng
tránh “ Kính Thiên, không phải em đã nói rõ ràng , đừng nhắc tới anh ta
ư? Em không biết anh trai An An là ai? Cũng không muốn quản chuyện
người không quen biết . Nếu đã rứt, thì không nên nhắc lại….” cô dừng
một lúc, tiếp “ em đi nhủ đây, mai em còn phải đến công ty sớm. chúc anh ngủ ngon”
Hải Lam quay người định rời đi, nhưng bước chân cô lại bị trói chặt lại bởi lời nói của người phía sau
“ Doãn Minh Phong vẫn tìm em trong ba năm qua. Anh ta mới trải qua cuộc
phẫu thuật dạ dày không lâu. Nghe nói, từ lúc em bỏ đi, Minh Phong rất
đau khổ, anh ta suốt ngày tìm đến rượu, đến nỗi dạ dày bị loét sâu.”
Cả người Hải Lam lạnh toát, nghe Kính Thiên nói Minh Phong phải phẫu
thuật mà tim cô như ngừng thở, rụng rời khỏi thân. Sự đau lòng nhanh
chóng hiện rõ trên đôi mắt to tròn kia. Anh ấy vẫn còn tìm cô, vì cô mà thành ra thế….
Hải Lam tâm lung lay, cô có nên tha thứ mà trở về bên anh ???? Nhưng rồi thoáng cái, cô lại trở lên lạnh lùng khi nghĩ tới quá khứ, nghĩ tới
mình mất một đứa con vì anh….Hải Lam không quay đầu nhìn Kính Thiên, chỉ bỏ lại một câu rồi bỏ đi “ việc đó không liên quan gì tới em”
Kính Thiên nhìn bóng dáng Hải Lam cứ nhạt dần trong bóng tối thì chỉ
biết lắc đầu . Hai người họ thật đáng thương…..Sao họ cứ phải cố chấp
đến vậy. haiz
Vừa trở lại phòng ngủ , Hải Lam liền khóa chặt cửa, hai
tay ôm mặt khóc nức lên – Phong, anh sao lại luôn làm tim em đau thế
này ??? Sao lại khiến em phải nghĩ về anh nhiều quá vậy ???
Cô đã tưởng rằng , rời bỏ anh, cố gắng chèn ép mọi ký ức đau khổ khi ở
bên anh vào một góc nhỏ trong tim mình thì sẽ thanh thản hơn, sẽ có một
cuộc sống mới tốt hơn cùng con trai . Nhưng cô sai rồi, thật sự cô đã
sai rồi……. Kính Thiên vừa chỉ mới nhắc đến tên anh thôi mà đã khiến thần trí cô chao đảo, tim cô đập nhanh quá mức, khiến những vết thương cũ
trong người cô lại sưng tấy lên . Ba năm, tưởng chừng thời gian đó đủ
để cô thôi