
uyệt Lan, con đàn bà đê tiện….” Phùng Lập Nguyên đang nổi điên,
hắn như một con ma dữ vung tay đập phá mọi thứ trong căn nhà hoang vùng
miền núi , gào thét giận dữ không biết mệt là gì.
Hắn ta thật không ngờ tới, Lâm Nguyệt Lan – ả đàn bà cùng hội cùng
thuyền với hắn sớm đã ngấm ngầm dở trò sau lưng hắn, tìm cách đổ hết mọi tội ác về phía hắn…khiến hắn phải chốn chui chốn lủi như một con chó
hoang trước sự truy lã sát sao của cảnh sát.
Cơn ngộ của Phùng Lập Nguyên càng trở lên đáng sợ hơn nữa khi hắn vô
tình đọc tin tức sáng nay . Trên trang nhất tất cả các tờ báo đều đồng
loạt đưa tin, con gái Trinh Vũ Minh là Trịnh Hải Lam tuyên bố đem
toàn bộ tài sản của nhà họ Trịnh quyên góp ủng hộ trẻ em mồ côi.
“aaaa…..Lâm Nguyệt Lan, mày đợi đấy….mày dám chơi tao….tao có thành ma
cũng không tha cho mày” Hắn cứ thế gầm hét điên ngộ thực sợ hãi…….
…………….
“Anh làm tốt lắm. Đây là tiền công, anh xem lại đã đủ chưa??? ” Lâm
Nguyệt Lan nhìn vào gã đàn ông mặt mày đầy những vết sẹo ngang dọc ,
nhếch miệng nói
Gã kia thấy tiền mắt liền hoa cả lên, vội vã cầm lấy ngay “ Haha…Cô Lâm
không cần đâu …chúng ta đâu phải lần đầu làm việc với nhau, tôi nghĩ cô
là khách hàng sòng phẳng nhất đấy . Haha….nếu sau này có gì cần giúp xin cứ gọi cho tôi”
Lâm Nguyệt Lan nghe hắn nói thì chỉ cười nhàn nhạt “ ừm. Giờ anh cầm
tiền rồi tạm lánh đi đâu đó một thời gian, chờ cho cảnh sát bắt được
Phùng Lập Nguyên và mọi chuyện lắng xuống thì hãy về thành phố . Ở đây
giờ đang rất hỗn loạn, không an toàn chút nào ”
“ ok. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay”
“Được rồi. Cứ thế đi. Có gì tôi sẽ liên lạc lại cho anh” Lâm Nguyệt Lan tựa đầu ra sau ghế, nói. Buổi sáng hôm nay thực đẹp đối với Lâm Nguyệt
Lan khi gã đàn ông kia mang đến cho cô ta không biết bao nhiêu tin tốt
lành. Cuối cùng thì cô ta cũng thành công lợi dụng được Phùng Lập
Nguyên, dễ dàng trốn thoát mọi tội mà mình gây ra. Còn Trịnh Hải Lam, cô sảy thai hẳn là nằm trong kế hoạch hoàn hảo đi. Giờ chỉ còn một nước
cuối cùng – lấy lại gia tài nhà họ Trịnh, giành Minh Phong về bên mình
là mọi việc quá hoàn mỹ....
.
“cốc..cốc” tiếng gõ cửa phá ngàng sự hưng phấn của Lâm Nguyệt Lan
“vào đi” giọng nói Lâm Nguyệt Lan cực khó chịu
“cô Lâm, xin lỗi đã quấy rầy” người đàn ông chạc bốn mươi tuổi cung kính nói
"Chuyện gì vây? Không biết tôi đang nghỉ ngơi sao?"
"dạ, tôi xin lỗi. Nhưng....nhưng....tôi có chuyện gấp" người kia ấp úng không giám nói khi chưa có sự phê chuẩn chủ nhân
Lâm Nguyệt Lan liếc nhìn ông ta, trong ánh mắt hoàn toàn không vui tý
nào " ông hôm nay sao vậy ? có chuyện gì thì nói đi, ấp úng gì chứ?"
"dạ. Cô Lan, cô đã đọc tin tức sáng nay chưa ạ? Trịnh Hải Lam đã đem
toàn bộ tài sản của Trinh thị hiến tặng trẻ mồ côi....." ông ta nói nửa
chừng, mặt cúi gằm xuống , chỉ thiếu một cái đẩy nhẹ nữa thôi là đầu có
thể cắm sâu năm tấc xuống sàn nhà.
"cái gì ???" Lâm Nguyệt Lan cao giọng, cả người bật dậy khỏi cái ghế êm
"dạ.....chuyện này tôi cũng mới biết. Còn một chuyện nữa. Tổng giám đốc
Hứa đã rút đơn kiện Doãn thị rồi ạ...." ông già tội nghiệp, chỉ là báo
cáo tình hình với chủ nhân mà cũng nơm nớp lo sợ thế này
Lâm Nguyệt Lan nghe tin đó, không giữ nổi vẻ thư thái giả tạo mà cô ta
dày công tạo lên, liền gầm lên " Hứa Kính Thiên, anh ta làm cái quái gì
vậy ? Cả Trịnh Hải Lam, thật không ngờ cô ta lại có thể nghĩ ra cách này chơi tôi" . Lâm Nguyệt Lan hung hăng cầm túi sách, hầm hầm đi ra cửa
chính "lấy xe...tôi phải đến gặp Hứa Kính Thiên"
Người kia căn bản vì bị hành động của Lâm Nguyệt Lan dọa cho sợ quá mà không di chuyển nổi, chỉ đứng nguyên tại chỗ
"ông điếc hả? còn đứng ngây ra đấy làm gì? Lấy xe nhanh lên" Lâm Nguyệt Lan quay đầu nhìn ông ta quát
"Cô Lan, ông Hứa đã rời Việt Nam sáng nay"
"Ông nói cái gì ? Hứa Kính Thiên rời Việt Nam?"
....................
"dạ vâng, tin này rất chính xác ạ. Tòa án cũng vừa gửi điện thông báo
lại. S.I.C đã rút đơn kiện" Kỳ Học Ân đứng nghiêm trang trước bàn làm
việc của Minh Phong, nói
Minh Phong khó hiểu, đôi mắt mệt mỏi do mấy ngày qua anh gần như không
ngủ , chạy khắp nơi tìm Hải Lam . uể oải lên tiếng " Cậu có biết vì sao
bọn họ lại rút đơn kiên không ? Tôi không nghĩ, S.I.C lại dễ dàng từ bỏ
mục đích muốn đối đầu với chúng ta. Còn nữa, phía bên cảnh sát đã bắt
được Phùng Lập Nguyên chưa"
" dạ thưa, tôi cũng không hiểu tại sao S.I.C lại hành động lạ lùng như
vậy. Nếu họ tiếp tục giữ lại đơn kiện chúng ta không phải là khả năng
chiến thắng vẫn nhiều đấy sao? Tôi thật không đoán được bọn họ định làm
gì. Còn về Phùng Lập Nguyên, hắn đã chạy thoát, xong cảnh sát đã tăng
cương lực lượng để truy bắt hắn. Phùng Lập Nguyên có mười cái chân cũng
không thể thoát khỏi vòng pháp luật" Kỳ Học Ân tỷ mỉ nói
Minh Phong nhắm hai mắt, đầu ngả ra sau ghế , một lúc khá lâu mới hỏi
tiếp "thế còn cô ấy, đã có tin gì về cô ấy chưa?". Nhiều ngày qua, Minh
Phong không ngừng tìm kiếp Hải Lam, xong anh có cảm giác , cô giống như
là hạt cát tan trong lòng đại dương vậy. Không cách nào tìm thấy....Mỗi
lần t