
rở về căn biệt thự nơi anh và cô sống cùng ,anh không sao kìm được nỗi nhớ nhung da riết đối với vợ mình. Nước mắt anh lại rơi khi nhìn
vào khung ảnh cưới đẹp lung linh kia. Ai bảo đàn ông không khóc bao giờ, đó chỉ là vì chưa chạm vào nỗi đau trong tim họ.
Kỳ Học Ân áy láy cúi đầu, không giám nhìn thẳng vào Minh Phong "thực xin lỗi giám đốc, chúng tôi vẫn chưa có tin tức gì của Doãn phu nhân"
Câu trả lời này lặp đi lặp lại trong nhiều ngày qua khiến Minh Phong dần rơi vào tuyệt vọng - Lam, rốt cuộc em đang ở đâu? Làm ơn nói cho anh
biết đi . Anh sai rồi....anh rất ân hận....em đừng bỏ rơi anh.....
"cạch"
"anh, thì ra anh ở đây, làm em tìm mấy ngày qua không gặp, điện thoại
lại không liên lạc được." An An vừa bước vào phòng Minh Phong liền
luyến thắng cái miệng nhỏ của mình " Em vừa qua nhà anh để thăm chị dâu, nhưng lại không thấy ai, cửa đóng im lìm . Chị vừa sảy thai mà anh lại
để chị đi lại nhiều thế sẽ không tốt đâu."
Hai từ "sảy thai" như sét đánh ngang tai Minh Phong, con ngươi sâu đen
run rẩy không ngừng, bộ não bị chấn kinh hoàn toàn , lắp bắp " An An,
em vừa nói gì, Lam sảy thai" anh đứng dậy chẳng nổi, người lảo đảo lùi
sau ba bước chuẩn bị sắp ngã. Sảy thai...con của bọn họ....không...không thể nào... ông trời không thể để Hải Lam chịu nỗi đau này đâu.....
"anh sao vậy? Đừng nói là anh không biết chuyện này ? Không nhẽ chị
dâu....chị dâu đã không về nhà....vậy....vậy...chị ấy đã đi đâu" An An
thấy anh trai mình phản ứng kinh ngạc quá mực thì kì quái hỏi "anh chị
có chuyện gì vậy ? Anh cãi nhau với chị ấy ư? anh, chị dâu vừa mới sảy
thai, chị ấy đã buồn lắm rồi, em biết anh cũng buồn, nhưng anh phải ở
bên chị ấy vào lúc này, chị ấy rất cần anh…hai người….”.
Trong khi An An không ngừng giảng giải thì Minh Phong chết lặng, người
anh như một khúc gỗ đứng giữa văn phòng làm việc . Tất cả là tại anh,
tại anh ích kỷ, tại anh nhẫn tâm, vô tình, lạnh lùng nên Hải Lam mới
phải chịu sự đau đớn, thương tâm này. Minh Phong day rứt lương tâm, anh
liên tục dùng tay đánh mạnh vào đầu mình…lẩm bẩm oán trách bản thân.
“anh…” – “ giám đốc” Kỳ Học Ân và An An vội ngăn anh lại nhưng anh vẫn cứ đánh…..
.............
Los angeles
3 năm sau
"mẹ......" một giọng nói non nớt, đang yêu vang lên
Hải Lam vừa về
đến nhà là liền chạy ngay lên tầng hai , đứng giữa cửa phòng cậu con
trai chưa đầy ba tuổi của mình – Trịnh Vũ Uy. Ánh mắt Hải Lam yêu
thương nhìn cậu bé đang ngồi giữa gian phòng, dường như là rất bận bịu với một đống những đồ chơi mới , cô nở nụ cười hiền hòa của một người
mẹ. Hải Lam tiến nhanh đến bên Vũ Uy, cưng chiều mà ôm cậu bé lên, thơm
một cái rõ kêu vào đôi má non mêm trắng sữa kia
“ bảo bối của mẹ …. thật nhiều đồ chơi mới nha !!!”
Hải Lam giờ đã khác xưa rất nhiều, người ta vẫn nói gái một con trông
mòn con mắt quả nhiên không hề sai chút nào. Cô - một vẻ đẹp của thiên
nhiên hoang dại đầy bí ẩn , mê hoặc lòng người, một vẻ đẹp chín chắn
hơn rất nhiều so với trước đây. Đôi mắt cô vẫn rất đẹp, cuốn hút bao ánh nhìn say đắm của phái mạnh nhưng lại thoáng một nỗi buồn. Dáng người
thanh mảnh, cộng thêm làn da trắng mịm càng làm tôn lên những đường cong gợi cảm, chuẩn xác của cô. Trải qua bao nhiêu gian truân, khổ đau
trong cuộc sống , Hải Lam giờ đã chững chạc hơn, có cái nhìn sâu sắc và cẩn thận hơn về mọi việc quanh cô.
Sau khi được Kính Thiên giúp đỡ đưa sang Mỹ, Hải Lam dù đang mang thai
nhưng vẫn quyết tâm theo học lĩnh vực mà cô yêu thích và ông trời quả
nhiên không phụ lòng người, cô giờ đã một nhà thiết kế trang sức có
tiếng trong giới thời trang quốc tế với tên tiếng Anh – Alice Trịnh.
Cậu bé Vũ Uy xum xoe bàn tay nhỏ tý hon với lấy mô hình rô bốt khổng lồ, ước chừng phải cao hơn thằng bé đến mười cái đầu chẳng ít , lớn tiếng
khoe “mẹ, rô bốt thật to !!! Là bác Thiên mua cho Pan đó nha !!! hì….”
Pan là tên ở nhà mà ông bà ngoại Vũ Uy đặt cho cậu bé – chính là ba mẹ
Kính Thiên . Từ lúc biết được hoàn cảnh tội nghiệp của Hải Lam, ông bà
rất thương cô, vì thế họ đã nhận cô làm con gái nuôi và còn bảo Hải Lam
về nhà mình sống cùng để có thể chăm sóc cho bé Vũ Uy. Ban đầu Hải Lam
đã từ chối vì cô cảm thấy mình đã làm phiền họ quá nhiều, không thể mặt dày mà nhận mãi sự giúp đỡ của người ta. Nhưng ba mẹ Kính Thiên và anh
không quản đướng xá xa xôi ngày nào cũng đến nhà cô để chăm sóc cô làm
cô vô cùng ái ngại .Không muốn ba mẹ nuôi vất vả vì mình nên Hải Lam đã
đồng ý chuyển về biệt thự nhà họ Hứa ở Los angeles.
“vậy à ? Bác Thiên đi công tác về nước rồi ư?” một lớn một nhỏ ngồi bệt
xuống sàn gỗ cùng nhau sếp mô hình máy bay lớn. Gian phòng này là Kính
Thiên đặc biệt làm cho Vũ Uy để cậu bé có không gian vui chơi thật thoải mái. Nó rất rộng, phải bằng cả hội trường sức chứa hai trăm người cũng
nên…..
“dạ”
Hải Lam đưa tay xoa nhẹ mấy vòng trên đỉnh đầu cậu bé, cười cười “ xem ra Pan của mẹ quý bác Thiên hơn mẹ rồi”.
Lần nào Kính Thiên đi công tác về cũng mua rất nhiều đồ chơi cho con
cô. Nhiều đến nỗi cô và ông bà ngoại Vũ Uy phải cất