
huyện kia.
Nhưng cô đâu có nhỏ nhen như vậy…Cô phải cảm ơn họ mới đúng chứ. Nhờ họ
mà cô mới sáng mắt lên được….
Hải Lam che miệng, vờ ho nhẹ một cái “ Tôi vừa đi khám thai, tiện ngang qua đây ghé vào nói cho Minh Phong biết….Tôi muốn anh ấy ngạc nhiên đấy mà. Làm phiền cô có thể…”
“haha. Sao lại phiền chứ ạ!!! Tất nhiên chúng tôi luôn hoan nghênh Doãn
phu nhân đến đây rồi. Nhưng…nhưng…giám đốc hiện tại không có ở đây. Có
thể hôm nay giám đốc sẽ không đi làm” thư ký cười gượng, nhìn Hải Lam e
dè nói
“không đi làm???”
Hai cô kia lại quay ra nhìn nhau ái ngại….rồi họ lại nhìn vào Hải Lam. Không hẹn trước, rất tức thời mà tìm đường lui…
“dạ vâng. Hôm qua giám đốc cùng cô Nguyệt Lan ở lại công ty đến mãi muộn mới về. Có lẽ sáng nay họ đã xuống luôn khu chế tác nên không có ghé
qua công ty” Thư ký thành thật khai báo
Nghe cô thư ký nói mà tim cô cứ lạnh buốt, cả người nhói đau giống như bị người ta xé nát không thương tiếc….
“Lam, em có biết mấy ngay qua Doãn Minh Phong đang ở cùng ai không?”
“Một tuần nay, Doãn Minh Phong đang sống chung với Lâm Nguyệt Lan – mối
tình đầu bốn năm của anh ta tại khu căn hộ cao cấp trước đây của hắn.
Chính anh đã tận mắt thấy bọn họ ôm ấp nhau tới đó. Lam, em tỉnh lại đi, đừng có ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng mãi thế. Hắn ta đã trả thù được
anh, được mẹ anh , giờ em không còn giá trị lợi dụng với hắn nên hắn mới nhẫn tâm ruồng bỏ em.”
Bỗng chốc lời nói kia lại xoẹt qua đầu cô. Bỗng chốc lời nói của hai cô
gái kia lại thức tỉnh cô. Bỗng chốc chân tay cô ướt đẫm mồ hôi và bỗng
chốc cô cảm thấy mình đang bị anh phản bội…
“tôi biết rồi. Thực ra cũng không có gì. Tôi chỉ tiện ghé qua đây” Hải
Lam tận lực áp chế vết thương trong lòng, nụ cười không còn có thể tự
nhiên, nói với thư ký
“vâng”
Một mình lẻ loi đứng ngoài thềm công ty, dù được ánh nắng mắt trời chói
chang bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé xong cũng chẳng đủ nhiệt để sưởi ấm
trái tim đang từng bước từng bước thắt lại của cô– Phùng Lập Nguyên từng nói anh ta đã nhìn thấy Minh Phong và Nguyệt Lan ở chung một chỗ tại
nơi ở trước đây của anh. Cô có nên đến đó. Nhưng cô lại rất sợ phải đến
đó. Sợ điều Lập Nguyên nói là sự thật….Sợ phải nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan
đang cùng một chỗ với anh…
Nhưng rồi lý trí không cho phép mình bước tiếp cũng không cản được bước chân cô.
An An ngay khi trả tiền cho bác tài
xong, cô bé không chút phí phạm thời giờ liền bám sát theo mẹ mình, đi
đến một khu chung cư bình dân mà cô chưa từng đặt chân tới…
“giờ thì bà nói đi, tìm tôi làm gì? Tôi đang rất bận, không có nhiều
thời gian đứng đây cùng bà nói chuyện phiếm!!!” Phùng Lập Nguyên thậm
chí chẳng buồn mời mẹ mình vào nhà, vô lễ gắt giọng
“Bốp”
“bà !!! Bà điên à ? Bà có biết mình đang làm gì không hả?” bất ngờ bị ăn một cái tát đau điếng của chính Diệp Như Ý khiến hắn choáng váng,
kinh ngạc cùng tức giận…
Khuôn mặt quý phái, điềm đạm của người phụ nữ trung tuổi đã sớm tràn
ngập sự thất vọng. Không để tâm đến hình tượng đẹp đẽ trước đây liền
mắng xối xả vào mặt Phùng Lập Nguyên “Mẹ thật thất vọng về con. Con sao
có thể hỗn láo với chính mẹ đẻ của mình vậy hả? Mẹ làm mọi việc cho con chỉ để con đối xử với mẹ thế này sao?”
Ngoài cửa, An An trợn tròn mắt kinh hãi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô
không ham~ được chân mà đạp tung cánh cửa nhảy vô vào trong. Mẹ đẻ???
Mẹ..mẹ cô có con riêng ở ngoài ? Cô…cô nghe lầm phải không????
Những đường cong mềm mại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An không tự
kiềm chế liền trở lên cứng ngắc khó coi . An An tức giận đến muốn lồi
hai con mắt, bàn tay trắng xanh bấu thật chặt dưới vạt áo, phẫn uất kìm
nén cơn bão táp trong lòng mà nghe hai người kia đang phơi bày sự thật
kinh hoàng…
“ Thất vọng??? hừ..Bà nghĩ mình có quyền mắng tôi?” Phùng Lập Nguyên cười khỉnh, nhìn bà một cách chế giễu
“Con…con tàn nhẫn với mẹ vậy sao??? Mẹ đã làm mọi việc để bù đắp lại cho con, chẳng lẽ con còn chưa vừa lòng? Con còn muốn thế nào mới hả dạ???
Nếu con có giận mẹ, hận mẹ, thì cũng đừng làm hại Minh Phong và Hải
Lam….Chúng vô tội mà” Diệp Như Ý đau lòng nhìn con, lắc đầu khóc lóc.
Chính tai nghe mẹ đẻ mình bênh vực cho đứa con không phải bà đứt ruột đẻ ra, trong phút chốc cả người hắn lại ngập tràn sự thù hận. Phùng Lập
Nguyên thô bạo, máu lạnh đến nỗi xông tới bóp chặt cổ bà như thể hắn
đang muốn giết chết bà tại đây, nghiến răn nghiến lợi chủi mắng “Minh
Phong, Minh Phong…bà thương thằng con hoang đó hơn cả con đẻ này sao?
Tôi tàn nhẫn??? Haha…sao bà không hỏi xem, là ai, là kẻ nào đã khiến tôi thành ra thế này. Doãn Minh Phong - Tôi sẽ không tha cho hắn,tôi sẽ
dành Hải Lam về mình…haha”
“Khụ…khụ…” Diếp Như Ý mặt tím đen, không cách nào hít được nguồn dưỡng khí dồi dào kia
Phùng Lập Nguyên lại lần nữa thô bạo hất bà ngã dưới nền đất, hắn cười
điên dại “ Để xem đến lúc đó bà còn bênh được nó không? haha..”
“Con điên rồi, Lập Nguyên…huhu. Chúng ta sai rồi, đừng gây thêm tội ác nữa con” Diệp Như Ý khóc khô gào lên
“ầm”
Tiếng động vang trời cắt đứt tiếng cười vô sỉ của Phùng Lập N