
lại
không khó. Hắn có nên nghe lời mà gặp bà ta một lần cuối cho xong…
“ Được, tôi sẽ đợi bà ở nhà tôi. Nhưng tôi nói trước, đây sẽ là lần gặp
cuối cùng giữa tôi và bà, không có lần sau” mặc dù miễn cưỡng đồng ý
nhưng Phùng Lập Nguyên cũng không quên đưa ra điều kiện
Diệp Như Ý không có trả lời, bà vội cúp máy, với cái túi trên bàn trang điểm rồi đi thật nhanh ra cửa….
Bao sự mệt mỏi, nỗi ấm ức đối với Hứa Kính Thiên trong người An An tan
biến lúc nào không hay. Cô bé đã vô tình nghe được cuộc điện thoại kia.
Cô không biết người đầu dây bên kia là ai, không biết hắn có quan hệ thế nào với mẹ mình. Nhưng nghe bà gọi anh ta là Lập Nguyên, rồi lại gọi
hắn là con cô không khỏi khơi dậy trí tò mò, khó hiểu trong mình.
Ẩn sau tấm bình phong. An An thập thò nhìn mẹ mình vội vã ra đến cửa
chính thì cũng chạy theo. Cô muốn biết, mẹ có chuyện gì mà lại tức giận
đến vậy. Trước giờ bà luôn nhã nhặn, luôn hiền hòa ngay cả khi bị Minh
Phong chọc tức. Chắc chắn có chuyện mập mờ mà mẹ dấu cô…
“taxi, bám theo chiếc xe phía trước” An An nhanh chóng chui vào xe, phân phó dứt khoát…
…………….
Hải Làm đứng một lúc ngoài đại sảnh tập đoàn Doãn thị…Cô ngước đôi mắt
long lanh nhìn lên tầng cao nhất của tập đoàn, rồi cô hít sâu một hơi,
quyết định bước vào trong thang máy lên phòng làm việc tìm anh nói
chuyện….
Bên trong thang máy…
“Cậu đoán xem, có phải Nguyệt Lan có bạn trai rồi không?” một cô gái
tay cầm cốc cafe đang nói chuyện với một người bạn đứng bên
Cô gái kia uống một ngụm cafe, cười cười “ sao lại hỏi vậy?”
“Không phải sao? Cậu không thấy dạo gần đây cô ấy rất niềm nở với chúng ta ư?”
“haha. Cậu lại đa nghi quá rồi. Mình nghĩ Nguyệt Lan vẫn vậy mà?”
Cô gái kia vội xua tay, phản đối “Không phải !!! cậu không biết rồi. Lúc trước cậu đi công tác, Nguyệt Lan có đem một tác phẩm thiết kế đến tham gia dự thi triển lãm nhưng lúc anh Khoa xem nó thì cô ấy quát âm lên và xé bản thiết kế thành nhiều mảnh nhỏ. Lúc đó cậu không nhìn bộ mặt tức
giận đỏ tía tai của cô ấy đâu. Rất đáng sợ. Mọi người trong phòng đều
phải tròn xoe mắt ra nghe cô ấy chuốc giận lên đầu anh Khoa. Haiz…Mấy
ngày trước cô ấy cứ nhìn mọi người bằng cặp mắt hằm hằm. Không biết ai
làm gì cô ấy mà cô ấy cứ nổi điên lên vậy. Nhưng dạo gần đây thì lại
khác nha. Nguyệt Lan lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Thậm chí trưa qua
Nguyệt Lan còn mời cả phòng đi ăn nữa đấy. Cậu thấy không khác sao?”
Hải Lam đang nghĩ vẩn vơ, trước giờ cô không thích nghe chuyện của người khác. Xong hai cô gái đó nói rất to, lại còn liên quan đến chị Nguyệt
Lan, cô không muốn nghe cũng không được. Cứ thế Hải Lam im lặng đành dày mặt nghe họ tám chuyện cùng nhau…
“Cậu nói Nguyệt Lan tức giận chuyện anh Khoa xem bản thiết kế triển lãm
Pari á? Có gì đâu, sao lại phải tức?” Cô gái kia nhìn bạn khó hiểu hỏi
“Đấy..vấn đề nằm ở chỗ đấy đấy” cô gái tặc lưỡi cũng thắc mắc “à mà tác
phẩm đó anh Khoa và mọi người rất khen ngợi” cô gái lại gãi đầu cố nhớ
lại “Hình như đó là mẫu thiết kế bông tai” rồi cô vỗ mạnh tay lên đầu “
đúng…chính là nó là đôi bông tai hai màu trắng đen, rất đẹp…”
Hải Lam chấn động bởi cậu nói mà mình vừa nghe được. Mẫu thiết kế bông
tai trắng đen ? Đó là tác phẩm của cô mà. Sao chị Lan lại xé nó….
“thế à ??? đáng sợ thật. Thực ra mình cũng không thích cô ấy cho lắm.
Cậu đã nghe mọi người đồn gì chưa? Nguyệt Lan có tình ý với giám đốc
Doãn? Cô ấy biết rõ giám đốc Doãn đã có vợ rồi, dù bọn họ chưa tổ chức
lễ cưới nhưng Nguyệt Lan lại suốt ngày lên phòng anh ấy tán tỉnh. Nói
thật, một người đàn bà cướp chồng người khác thì chẳng tốt đẹp gì hết”
cô gái gật đầu đồng tình nói
“chuẩn đấy” cô kia đưa ngón tay cái lên trước mặt bạn mình, tán thành
tuyệt đối “ chuyện này chỉ chúng mình biết với nhau thôi nhé. Tốt hơn
hết đừng cho Lâm Nguyệt Lan nghe thấy. Sư tử cái mà xù lông thì mệt lắm
đấy”
“hahahaha” bọn họ cười vang cả thang máy
Trong khi sắc mắt trắng hồng của Hải Lam dần chuyển sang trắng bệch. Cô
không ngờ, chị Lan – người chị mà cô coi trọng lại làm thế với cô. Thực
sự đây là một sự đả thương rất lớn với cô.
“Ding….” Thang máy mở ra
“chào chị Tuyết ” hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau, ngay khi
nhìn thấy thư ký của Minh Phong liền cung kính cúi đầu chào.
“xin chào” thư ký cũng lịch sự đáp lại. Cô khá thân thiên với mọi người.
“a…Doãn phu nhân. Cô cũng ở đây sao? ” thư ký của Minh Phong vừa lúc
đang cười híp cả mắt liền bắt gặp Hải Lam ăn mặc xinh đẹp như một thiên thần bước ra từ thang máy. Cô ta làm việc lâu năm cho Doãn Minh Phong
tất nhiên là biết tới cô vợ nhỏ bé, đáng yêu này của sếp rồi…
Nhưng sao cô ấy lại tìm giám đốc? không phải sáng nay giám đốc nghỉ làm a?
Thư ký cứ nhìn Hải Lam một cách kỳ quạc cùng khó đoán…..Hai cô gái kia
thì “oh” lên một tiếng. Họ kinh ngạc che miệng, bốn mắt sợ hãi quay ra
nhìn nhau chằm chằm – Doãn phu nhân??? vậy cô ấy..cô ấy đã nghe chuyện
kia….
Hải Lam bị các cô ấy nhìn không dứt thì thấy hơi gượng gạo. Chắc bọn họ
đang lo lắng cô sẽ quát tháo bọn họ sau khi cô nghe hết câu c