
này, bị cô nghe hết rồi nhé. Nói là muốn
giúp cô sửa chữa thói quen xấu? Ha ha, hóa ra chính là âm mưu đưa cô đi gặp
Thượng đế. Người chết rồi, thì thói quen xấu cũng không còn nữa! Anh làm việc
không cần quá sạch sẽ dứt khoát đến như vậy đâu? Cho người ta một chút ảo tưởng
không được sao?
Hồ Bất Động không hề nhận ra cả thân người mình giống
như con cóc dính lên cửa phòng Hạ Thiên Lưu, chăm chú thám thính quân tình. Cô
chẳng để bất cứ lời giáo huấn, dạy dỗ nào của bố mình vào tai, chỉ hận không
thể xuyên qua lớp gỗ mà chui hẳn vào bên trong, tốt nhất là chui hẳn vào trong
chăn của hai tên ma đầu một lớn một bé kia mà vạch trần toàn bộ kế hoạch độc ác
của hai người họ.
“Này sư đệ của ông có nghiên cứu về độc dược không?”
Cô vẫn dán tai lên cánh cửa, hơi nghiêng đầu về phía bố mình. Người ta đang
vạch kế hoạch hạ độc thủ với cô, cô phòng vệ chính đáng cũng là điều đương
nhiên.
“Hả? Sao con biết cậu ta rất thành thạo về thuốc?” Dù
gì cũng là bố con, lợi dụng ông ta làm tình báo kể cũng là cách hay.
“…” Làm sao cô biết được. Cô chưa từng biết cái sự
thật tàn nhẫn này.
“Con làm sao mà tự nhiên trông tuyệt vọng thế?”
“Anh ta thành thạo đến mức nào?” Cô từng bị anh ép
uống thứ thuổc rất đắng, khi đó cô không hề có ý định tìm hiểu về y thuật của
anh, nhưng bây giờ vì bảo vệ cái mạng nhỏ bé của mình, cô cảm thấy mình cần
phải hiểu về anh trên mọi phương diện.
“Thành thạo đến mức nào à? Vấn đề này khó trả lời quá.
Khi con còn nhỏ hễ ốm đau, bố đều lên núi nhờ cậu ta bốc thuốc, tiết kiệm được
tiền mua thuốc. Cái gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.”
“Đừng nói với tôi, số thuốc chuột tốt hơn hẳn những
loại bán trên thị trường, khiến lũ chuột chỉ ngửi thôi đã lăn đùng ra chết mỗi
lần xuống núi ông tiện tay mang về cũng là…” Cô run rẩy chỉ vào cửa phòng Hạ
Thiên Lưu, chờ đợi một câu trả lời phủ định.
“Không màu, không mùi, giết chuột vô hình, lại rất dễ
sử dụng. Lúc đầu không phải chính con cũng vỗ tay khen ngợi sao?” Hồ Thước
nhướn mày, hết lời ca ngợi khả năng diệt chuột của sư đệ mình.
“Vậy anh ta giết người chắc cũng nhanh gọn như vậy
nhỉ?” Lúc ấy cô khen ngợi là vì kẻ bị giết là chuột nhưng bây giờ đối tượng đổi
thành cô, cô khen ngợi chẳng phải là tự sát sao? Tội lỗi! Không màu, không
mùi... Vậy làm sao mà đề phòng được? Xem ra bây giờ chuyện thông minh nhất cô
có thể làm chính là chọn cho mình một phần mộ. Nhưng nếu vậy đây có được coi là
một vụ mưu sát người tình không?
Cô lo sợ cuộn tròn trong chăn. Từ ngày mai, cô bắt đầu
ăn ở ngoài, tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì trước mặt anh. Cứ như thế, cô run
bần bật rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong lúc mơ màng, cô nghe loáng
thoáng có tiếng nói chuyện, phút chốc khí lạnh bốc lên...
“Thiên Lưu à, cậu chắc chắn mình phải làm như vậy
chứ?” Giọng nói ấm áp pha chút ngữ khí cười cợt khiến cô nghe mà nổi cả da gà.
Tuy biết là câu lạc bộ của mụ tú bà kia tiếp cả khách nam, nhưng đây là lần đầu
tiên cô chứng k>ến hai người đàn ông tình tứ với nhau.
“Ừ!” Giọng anh lạnh buốt khiến cô cuộn chặt lấy tấm
chăn thêm chút nữa. Tại sao từ khi cô chuyển ra ngủ dưới đất, anh dậy mỗi ngày
một sớm vậy? Làm ơn đi, trả lại cô một Hạ Thiên Lưu thẫn thờ, hay ngủ nướng đi.
Không ai yêu cầu anh ta tiên bộ như vậy đâu.
“He he, tôi chỉ cảm thấy, cô gái đó thật sự đáng
thương.” Cô... cô... cô gái đó? Mắt cô bắt đầu máy liên tục, không phải có điềm
chẳng lành gì chứ? Không... không phải bọn họ vừa nũng nịu nhau vừa thương
lượng chuyện hạ độc cô chứ? Đừng có lấy cô ra mà tán tỉnh nhau.
“Vậy thì sao?” Tàn nhẫn, sắc lạnh, không có chút lòng
trắc ẩn nào.
“Bị đối xử như vậy, chắc sẽ khóc chứ?” Khóc? Rốt cuộc
anh ta muốn làm gì? Còn khiến cô khóc nữa.
“…”
“Chắc không đâu. Anh muốn cô ấy khóc lóc đến cầu xin
anh đúng không?” Đúng là bây giờất muốn khóc lóc cầu xin anh tha mạng.
“Hừ!” Anh cười nhạt...
“Thiên Lưu à, có lúc tôi thấy cậu thật xấu xa. Bà chủ
biết chuyện này không?”
“Hiện tại thì chưa biết.”
“Ý cậu là bảo tôi đừng nhiều chuyện đúng không? Thiên
Lưu à, cậu nên thử nói thẳng với người ta. Tôi nghĩ rất ít người có khả năng lý
giải được lời nói của cậu giống như tôi.”
“…”
“Cạch!”
Có tiếng dập điện thoại. Anh không hy vọng đối phương
lý giải được lời của mình.
Mong sao đối phương vì thái độ nhờ cậy thô lỗ của anh
mà từ chối trở thành tòng phạm, giúp kẻ xấu hạ độc giết thiếu nữ vô tội. Nhưng
kẻ vừa nói chuyện cùng anh, nghe chừng sẽ nghe theo quyết định của anh, không
ngại vất vả giúp đỡ anh, còn thân mật gọi anh một điều “Thiên Lưu” hai điều
“Thiên Lưu”, xem ra lời cầu khấn của cô không thể linh nghiệm.
_______________________________
[1'> Nhân vật nam chính trong bộ phim “Bạch Mao Nữ”, là
tiêu biểu cho tầng lóp địa chủ phong kiến Trung Quốc thời kì trước Cách mạng.
[2'> Một nhân vật trong bộ phim “Bạch Mao Nữ”, ông
chính là cha của Bạch Mao Nữ.
“Dù gì nếu không phải anh gặp xui xẻo tôi đã không để
ý đến anh như vậy!”
***
Phải chọn môn học thêm, chọn môn học thêm rồi không
học, đây là truyền thống “tốt