
ó thế lực
rất lớn, quen biết cả các quan chức lẫn bọn xã hội đen. Đắc tội với họ rất nguy
hiểm!”
“Cô ấy bị trả hàng rồi!” Nhiệt độ dường như tăng lên
một chút.
“Cái... cái gì?” Ông ta còn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp
của tiết xuân thì những cơn gió bấc đã ập đến, lườm con gái mình một cái, khẽ
hỏi: “Mày bị trả hàng khi nào? Sao tao không biết?”.
“Gia đình Trác Duy Mặc thế lực rất lớn sao? Sao tôi
lại không biết?” Hồ Bất Động cũng trừng mắt đáp lại bố mình, không giấu được
nỗi khinh bỉ với kẻ bán con gái cầu vinh. Đúng rồi, nhà người ta có thế lực,
tiền đồ xán. Bởi vậy, ông ta mới đem con gái đẩy vào miệng cọp. May thay, cô
không hợp khẩu vị của bà mẹ chồng độc ác kia nên bà ta mới dễ dàng buông tha
cô. Nếu không, đời cô thê thảm rồi!
“Bố chưa nói với con, bố cậu ta là xã hội đen sao?” Hồ
Thước chớp chớp mắt, cảm thấy kho tư liệu của mình đã thật phong phú.
“Ông cũng không nói với tôi, một đứa trẻ có bố làm xã
hội đen và mẹ mở câu lạc bộ trai bao lại muốn trở thành cảnh sát.”
“Hả? Duy Mặc muốn làm cảnh sát?” Hồ Thước không nhận
ra mình đang lạc đề. “Chẳng trách… haizz! Khoan đã, như vậy chẳng phải đối đầu
với bố cậu ta sao?”
“Trả hàng rồi!” Ba tiếng u ám từ phía đối diện lại
truyền đến, nhắc nhở bọn họ mau trở lại chuyện chính, chớ lãng phí thời gian vì
chuyện của người khác.
Hai bố con đang mải nói chuyện nghe vậy giật mình,
liền im bặt. Cô con gái tiếp tục nhìn lên trần nhà, còn ông bố thì vò đầu bứt
tai nghĩ một cớ khác. Sau khoảng năm phút im lặng, ông đột nhiên lanh lợi hẳn
lên, vỗ đùi một cái: “Nó có qua lại với tiểu tử họ Huỳnh nhà hàng xóm! Tuy tiểu
tử đó dáng vẻ chướng mắt, không được đáng yêu như Duy Mặc nhưng con gái thích
rồi, tôi cũng không… Này… Bất Động, con không được bóp cổ bố”.
“Phì! Lão già chết tiệt! Ông chớ ngồi đây mà nói nhăng
nói cuội! Tôi qua lại với anh ấy khi nào? Tôi và anh ấy chỉ là hàng xóm thôi.
Chúng tôi là bạn bè bình thường, có đi có lại, có vay có trả!”
“Rõ ràng bố thấy con gói miếng ngọc quan âm rồi lén
lút nhét vào thùng thư nhà cậu ta. Như vậy chẳng phải là công khai qua lại sao?
Công khai qua lại, con có hiểu không hả? Đáng lẽ bố nên dạy dỗ con tử tế, con
gái không nên đa tình. Bệnh này của con và thói quen phun nước bọt bừa bãi phải
sửa đi. Thành con dâu nhà người ta rồi sao có thể qua lại với người đàn ông
khác nữa?” Ông ta vừa vùng vẫy khỏi bàn tay của con gái vừa phát biểu “tuyên
ngôn chính nghĩa>.
“Đúng là thói quen xấu!” Hạ Thiên Lưu ngước mắt lên,
giọng nói lạnh lùng của anh khiến những móng vuốt đang siết chặt trên cổ Hồ
Thước run run. “Đã vậy để tôi dạy dỗ cô ấy.” Kể ra chuyện sư đệ thay người sư
huynh vô dụng của mình dạy dỗ sư điệt cũng là chuyện thường tình.
“Cái, cái, cái gì? Anh muốn dạy dỗ tôi cái gì?”
Dạy dỗ, từ này không thể tùy tiện sử dụng!
“Giúp cô sửa chữa những thói quen xấu.” Những thói
quen xấu khiến người khác vô cùng khó chịu.
“Hả? Sư đệ, cậu cảm thấy nó còn cứu được sao? Tôi đã
bó tay với nó từ lâu rồi, không cần làm phiền cậu nữa đâu!” Hồ Thước khó khăn
lắm mới thoát khỏi móng vuốt của con gái. Ông ta đang nghĩ cách để chia rẽ cặp
đôi loạn luân này, chứ không định tác thành cho bọn họ!
“Không sao! Tôi sẽ chữa tận gốc bệnh đa tình của cô
ấy.” NHồ sạch tận gốc rễ căn bệnh đó. Nói xong, anh đứng dậy, kết thúc cuộc nói
chuyện nhạt nhẽo, ngáp dài và bò về phòng ngủ. Mặc cho hai bố con nhà kia vẫn
ngồi ngây trên sô pha chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cửa phòng vừa đóng lại, trong bóng tối, anh nghe thấy
có tiếng trẻ con cười khúc khích. Anh thản nhiên, cởi đồ.
“Bố, đừng trách Phạn Đoàn không đứng về phía bố nhé.
Anh Trác đó thật sựu vô cùng xui xẻo. Hay là bố tính nhầm rồi, anh ta mới là
‘chân mệnh thiên tử’ của chị Hồ?”
“…”
“Nhưng bố không gặp cũng phải. Con người vô tâm như
chị Hồ, thật ra chỉ muốn báo thù bố thôi. Chị ấy muốn bố nếm thử mùi vị xui xẻo
nên mới cố ý đối tốt với bố. Chị ấy không thật lòng thích bố nên bố mới không
gặp xui xẻo đúng không?”
“…”
“Con chỉ nói sự thật thôi mà. Đừng lườm con nữa! Nhưng
bố cũng có thể thử xui xẻo một chút xem sao, con có thể giúp bố phóng hỏa. Muốn
gì thì khó chứ muốn xui xẻo chẳng phải rất đơn giản sao?”
“…”
“Bố, chuyện số mệnh đó thực sự đáng tin sao?”
Trong bóng tối, anh quay lại nhìn Phạn Đoàn, hai mắt
mở to như đèn phin, chỉ tay về phía phòng khách nơi hai bố con cô vẫn đang cãi
vã chưa thôi, lạnh lùng hỏi lại “Con cảm thấy thế nào?” Cứ coi như thật sự có
số mệnh, thì cũng không khắc chế nổi ngôi sao Hồng Loan xui xẻo còn dám đa tình
này.
“Số mệnh của chị Hồ thực sự rất khó nói.” Phạn Đoàn
vươn vai “Nhưng bố định giúp chị ấy chữa bệnh đa tình thế nào? Con cảm thấy
bệnh này của chị Hồ, đã là bệnh ngấm vào máu rồi, rất khó chữa trị”
“Bốc thuốc đúng bệnh.”
“Bố, con nghĩ lấy độc trị độc sẽ hiệu quả hơn.”
“...”
Lấy độc trị độc
Cô nghe thấy rồi!
Anh định dùng chiêu bỉ ổi này đế đối phó với một thiếu
nữ sức trói gà không chặt sao?
Cô biết rõ, những lời anh nói đều phải qua lý giải vòng
vo mới hiểu được ẩn ý thực sự. Lần