
.
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng hắn xấu hổ, Liên Kiều
cũng có thể đoán được mấy phần, thuận miệng tiếp lời: "Giao hợp?"
"Cái gì?" Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, "Làm sao ngươi biết? Đây là bí mật trong
cung!"
Liên Kiều cười lạnh, từ xưa Đế Vương a, đều cầu xin kiếm đan dược để trường
sinh. Minh triều Gia Tĩnh Hoàng Đế không phải là ví dụ chứng minh tốt nhất hay
sao? Tình hình này có lẽ Phiên quốc quốc chủ cũng là như vậy. Chỉ là từ xưa tới
nay có ai đã Trường Sinh Bất Lão rồi sao?
Chuyện như vậy nàng không xen vào, cũng không cần biết, nhiều lắm là đi về
hỏi hỏi A Cổ có mấy hảo tỷ muội còn chưa thoát, yêu cầu muốn các nàng để an ủi A
Cổ là được, lấy thân phận của nàng muốn mấy cung nữ hầu hạ không phải việc
khó.
Đang muốn đứng dậy rời đi, liền nghe thái giám ở cửa truyền lệnh: "Thái tử
điện hạ giá lâm ——"
Cái gì? Hắn vì sao lại tới đây, không phải nên ở chỗ mới vui mừng sao?
Lạc Phong lập tức quỳ xuống đất chào đón, Mục Sa Tu Hạ cơ hồ giống như một
trận gió nhanh chóng đi vào, đôi mắt màu xanh dương như muốn giết người, nhìn
cũng không thèm nhìn Lạc Phong đang quỳ trên mặt đất một cái,chỉ nhìn chằm chằm
Liên Kiều, không hề chớp mắt!
Liên Kiều bị hắn nhìn chăm chú tóc gáy căn căn dựng đứng, nói thật, bộ dạng
này của hắn vẫn tương đối dọa người a .
"Hạ!" Đứng dậy thấp kêu, giương mắt nhìn về khuôn mặt đang tức giận của hắn,
mặc dù không quá sáng tỏ hắn vì sao tức giận , nhưng tình trạng hiện tại của hắn
vẫn là ít chọc mới tốt.
Hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng mà không nói, lồng ngực phập phồng rõ
ràng, trước mặt :một đứng, một quỳ, hắn hí mắt nhìn chăm chú vào nữ nhân trước
mắt, thừa nhận mình ghen tức tràn lan tới cực điểm. ừ lúc vào cung tới nay, hắn
liền chú ý tới Liên Kiều hết sức để ý cái tên tiểu tử thúi này, chỉ là không ngờ
nàng lại dám trốn hắn len lén cùng tên này gặp gỡ. lúc tuyên bố Đức Trạch làm
trắc phi, hắn rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt nàng có sự bi thương, trong lòng
cũng áy náy, nhưng nhớ tới hắn đường đường là thái tử, tam thê tứ thiếp, phi tần
thành đoàn cũng là chuyện bình thường , cần gì phải hướng nàng giải thích. Nhưng
nhìn thấy nàng trong lúc vô tình lộ ra bi thương, hắn muốn nhanh chóng chạy về
cùng nàng hảo hảo giải thích một chút, vậy mà nàng lại không có ở tẩm cung. Hỏi
thăm người mới biết được rằng nàng cư nhiên tới Trầm Hương điện cùng tên tiểu tử
thúi này gặp mặt riêng tư. Tức chết hắn rồi !
Chậm chạp đợi nhưng thấy hắn chẳng phản ứng , Liên Kiều không khỏi cúi đầu
nhìn về hướng Lạc Phong đang quỳ trên mặt đất, Mục Sa Tu Hạ lúc này dang trong
cơn ghen tức đầy mình, một phát ôm ngang nữ nhân làm mình hận tới nghiến răng
nghiến lợi lên, tức giận đùng đùng trở về tẩm cung của mình.
Dọc theo đường đi, Liên Kiều cảm giác mình thật mất mặt , những cung nữ,thái
giám tất cả bọn họ đều đưa cổ dài nhìn xem kịch vui ! Trở lại tẩm cung, Mục Sa
Tu Hạ thế nhưng không khách khí chút nào liền ném nàng lên trên giường, mà thân
thể cao lớn của hắn cũng ngay sau đó đè lên.
"Này, chàng điên ư! Sao lại ném ta! Thật là đau!" Bất mãn bị Mục Sa Tu Hạ
ngược đãi, nàng lớn tiếng tố cáo việc bị hắn bạo hành, cũng len lén đá hắn một
cước.
Một phát bắt được mắt cá chân của nàng, liền tháo bỏ giày nhỏ,bàn tay nhanh
chóng theo bắp chân trượt lên, dọc theo đường trượt, đã di chuyển đến bên trong
đùi.
"Đau ——" Liên Kiều kinh sợ thở gấp, đè lại bàn tay không an phận của hắn,
không để cho hắn tiếp tục xâm nhập. Nhưng chênh lệch lực lượng cách quá xa, nàng
mềm mại sao có thể ngăn cản được sự hung hãn của hắn. Tháo ra quần lót của nàng,
không phí một chút sức lực liền đem quần áo chướng mắt trên người nàng kéo thành
mảnh vụn.
Vân vê hoa tâm của nàng, hắn hôn nàng dữ dội, hình như chỉ có cách này mới có
thể bình ổn lại đáy lòng đang luống cuống của hắn. ôm lấy nàng đang run rẩy, hắn
bừa bãi mút hôn, hút khô ngọt ngào trong miệng nàng, cảm thụ nàng đang dần dần
ướt át. Bàn tay cực nóng dời lên bên trên, cầm phần đầy đặn trước ngực nàng,
dùng đại lực xoa nắn tựa như vừa trừng phạt vừa vuốt ve.
"Ừ, đừng mà. . . . . ." Liên Kiều khó nhịn giãy dụa vòng eo, càng kích thích
dục vọng hắn sâu hơn. Đáy mắt hỏa dục càng thêm khó nhịn, thiếu chút nữa làm
cháy hết lý trí của hắn. Một hớp ngậm lấy nụ hoa đẹp đẽ của nàng, một tay lại
dời tới hướng hoa tâm vân v, thậm chí dùng ngón giữa đâm vào bên trong trêu
chọc.
"A —— Hạ, ta. . . . . . Ừ —— ngừng, ta không muốn ——" Cả người nàng run rẩy,
rung động , hoàn toàn bị hắn chiếm lấy. Cảm thấy bên trong mật đạo tràn ra một
lượng ái dịch, môi của hắn lại dời trận địa, đi tới mảnh đất đã ẩm ướt kia, ngậm
lấy hoa tâm đỏ bừng, uống lấy quỳnh tương đã làm hắn mất hồn. Nàng —— tốt đẹp
như thế làm cho hắn run lên.
Chịu đựng hạ thân căng đau, hắn thử dò xét đưa vào hoa tâm của nàng, chậm rãi
cọ cọ mà không tiến vào. Liên Kiều bị cảm giác trống rỗng dày vò, giãy dụa, đang
mong đợi hắn đem nàng lấp đầy. Nam nhân ghê tởm, trêu chọc nàng, hấp dẫn nàng,
cũng không thỏa mãn nàng. Ưm, thật khó chịu!
"Li