
ắn
cảnh giác, ngưng tụ ánh mắt, nhìn về phía Liên Kiều, trong đôi mắt của hắn không
hiện ra nôn nóng nữa, mà là tràn đầy tìm kiếm, muốn nhìn rõ suy nghĩ của
nàng!
Ngoài mặt không biến sắc, Liên Kiều giống như vô tâm lại hỏi một câu: "Như
thế nào? Không có
"Có, đương nhiên là có!" Tang Kỳ nhếch môi cười vô cùng xấu xí, "Xin nương
nương chờ chốc lát." Nói xong lại tự mình đi xuống dẫn người .
Nhìn mấy tiểu nha đầu lúc sau bị đưa đến trên điện, Liên Kiều liếc mắt một
cái, hừ lạnh, vẫn không phải là người nàng muốn tìm, thầm nghĩ, như vậy người mà
nàng muốn không được rồi, vì vậy tùy ý chọn hai nha đầu, cùng Tang Kỳ khách sáo
đôi câu liền rời đi.
Dọc theo đường đi, trong lòng Liên Kiều cảm giác không thoải mái, chuyện này
nàng không giúp được gì ,muốn tái thâm nhập đi xuống thì phải đi điều tra trên
đầu quốc chủ, việc này đã không còn là của riêng mình A Cổ, hình như chuyện này
đã tồn tại trong lòng nàng rồi, không giải quyết nó, nàng liền khó chịu. Tốt
nhất thừa cơ này diệt tên Tang Kỳ đó, phải nhìn sắc mặt của hắn, nàng cũng không
thoải mái.
Kêu lại một người thị vệ để hỏi thăm, mới biết được Mục Sa Tu Hạ đã hồi cung,
nghĩ đến chuyện này chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của hắn, nếu chuyện bản thân
làm không được, Liên Kiều cũng không cậy mạnh.
Trở lại tẩm cung, A Cổ bẩm báo không thấy thái tử trở lại, người này đã đi
nơi nào đây? Đi ra ngoài, tìm quản sự trong cung để hỏi mới biết được ,thì ra
Mục Sa Tu Hạ đã đến điện Ngưng Lộ. Hoàng cung này cũng quá lớn, hôm nào phải kêu
người đến dẫn đường cho nàng, lần này buổi trưa, đi dạo nửa ngày, chân cũng sắp
gãy.
Thật may là, điện Ngưng Lộ cách tẩm cung nàng ở cũng không quá xa, đi không
đến mười phút đã đến. Liền không để cho người khác mang kiệu đến cho nàng. Đi
tới Ngưng Lộ điện,có hai thái giám đứng ở trước cửa, chỉ là hình như hai người
này không biết Liên Kiều, ngăn cản nàng bước vào điện.
Liên Kiều sắc mặt ngưng tụ, bày ra khí thế, lạnh lùng nói: "Lớn mật, thái tử
phi các ngươi cũng dám cản?" thanh âm nàng tương đối lớn,ở đây hiệu quả cách âm
lại không tốt như hiện đai, nàng liền cảm thấy kỳ quái, Mục Sa Tu Hạ sao lại
không ra đón nàng ?
Hai tiểu thái giám vừa nghe nàng là thái tử phi, vội vàng quỳ xuống đất dập
đầu nhận tội, Liên Kiều nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, đẩy ra cửa điện
bước vào.
Kiến trúc của điện Ngưng Lộ có chút kỳ quái, điện đường thẳng tắp một
đường,bên trong dùng từng bức rèm để ngăn cách những khu vực khác nhau, đi tới
đi tới , giống như một con đường thật dài, trong điện có chút an tĩnh, bị từng
bức rèm cản trở không thấy được bóng người, Liên Kiều tò mò quan sát điện đường
kỳ quái này, dưới chân không tự chủ hướng phía trước bước tới, xuyên qua từng
bức rèm, càng đi vào trong, nàng tựa hồ nghe được chút tiếng vang kỳ quái.
Cho đến khi nàng nhìn thấy được hai thân thể đang quấn quít lấy nhau. . .
Thân thể phái nữ trắng muốt đẫy đà cùng thân thể phái nam tinh tráng to lớn
quấn quít ở chung một chỗ, ở trước mắt nàng không ngừng lăn lộn. Thật nhanh đụng
mạnh, đút vào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét của phái nữ vừa điên cuồng lại
mê say cùng thanh âm rên rỉ, nam nhân cũng dũng mãnh rong ruỗi, không mang theo
tình cảm, trong hai mắt âm hiểm tàn ác tràn ra chính là dã tính nguyên thủy cùng
bừa bãi, tàn nhẫn hữu lực đánh thẳng vào làm cho nữ tính lâm vào một luồng sóng
vui thích thét chói tai, móng tay đỏ thẫm hoàn mỹ thật sâu lâm bám chặt vào sống
lưng nam nhân, cào ra từng vết đỏ thẫm, hết sức bài khai hai chân, chờ mong nam
nhân làm nhục. Mồ hôi dính ướt, hai thân thể một đen một trắng giằng co, ngay cả
trong không khí cũng tràn ngập mùi vị hoan ái.
Liên Kiều bị tình cảnh chứng kiến trước mắt trấn áp, nàng muốn chạy trốn ,
nhưng hai chân như bị đinh đóng chặt, không thể di động nửa phần. Nàng nghĩ mình
sẽ sợ hãi kêu thét chói tai , nhưng cổ họng ngay cả một thanh âm cũng không phát
ra được, đứng ở nơi đó, nhìn hai người trên giường đã lâm vào điên cuồng, nàng
nghĩ cố gắng giữ vững trấn định, lại làm cho nước mắt từng giọt từng giọt lăn
xuống, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. . . . . . Thì ra , loại cảm giác
này kêu là đau lòng, nàng coi như đã được lĩnh ngộ.
Nàng biết Mục Sa Tu Hạ có vô số nữ nhân, cho tới nay cũng biết,nhưng chỉ là
biết so với tận mắt chứng kiến dù sao cũng có sự khác biệ
t. Nàng cho là mình có thể không so đo , cho là có thể bỏ qua không quan tâm,
cho là chỉ cần hai người yêu nhau là có thể thắng được tất cả, thì ra bản thân
đã sai lầm rồi, sai vô cùng.
Nhìn nữ nhân kia ở phía dưới hắn thừa hoan, rên rỉ, run rẩy, nàng cảm thấy
mình cùng nữ nhân kia không có gì khác biệt cả, ít nhất đối với hắn cho dù ở
phía dưới là ai thì cũng không có gì phân biệt, điều này làm cho nàng ghê tởm,
nàng ghê tởm mình thật sâu, chán ghét mình, thì ra khi ở phía dưới hắn, nàng
cũng là không chịu nổi như vậy. Thì ra, tất cả đều là do nàng đã ảo tưởng,rất
ngây thơ ,rất buồn cười !
Mục Sa Tu Hạ đã sớm biết Liên Kiều đứng ở nơi đó rồi, khi nàng đi tới ngoài
điện