
vậy?"
Long Tiêu cười khổ: "Ngươi kêu ta tới chỉ là muốn hỏi những thứ này?"
"Nếu không ngươi nghĩ sao?" Lườm hắn một cái, chẳng lẽ còn phải mời hắn ăn
cơm tối?
"Hình như ngươi rất khi dễ ta." Chẳng biết tại sao, ở trước mặt nàng hắn lại
không thích xưng vương, không khỏi tự xưng"Ta" .
Liên Kiều gật đầu, bình tĩnh nói: "Có chút, chẳng qua ta có thể hiểu được."
Đây là bộ mặt thực của chiến tranh, giữa quốc gia này và quốc gia khác.
Hắn cười khổ: "Đa tạ!"
"Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?" Liên Kiều lúc này bất chợt nghĩ đến một
người.
"Ngươi cứ nói."
Yên lặng nhìn hắn, nàng chậm rãi nói: "Điệp Tiên là ai? Có thể nói về nàng ấy
một chút không?"
Không ngờ tới nàng sẽ nhắc tới cái tên này, Long Tiêu dừng một chút, đi tới
mép bàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, hơi trầm ngâm một chút nói:
"Điệp Tiên từng là một Vũ Cơ trong phủ ta, bởi vì tài múa siêu quần nên rất được
cưng chiều, năm ngoái ta tặng nàng ấy cho Cách Tát thái tử, không ngờ. . . . .
."
c cũng biết nam nhân này chắc là Phiên quốc hoàng đế! Chỉ là nghe nói Phiên
quốc Hoàng đế cũng đã hơn năm mươi rồi, người đàn ông này thế nào bộ dạng nhìn
qua chỉ có 30 mấy tuổi đây? Không thể không thừa nhận hắn bảo dưỡng cực tốt! Ánh
mắt dời đi, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một thân áo trắng như tuyết, phiêu phiêu như tiên, phong cách trác tuyệt,
sợi tóc đen được vấn lên tùy ý bằng một cây trâm vàng mà không phải như bình
thường búi tóc cố định ở sau ót, vóc người cao ráo, gầy mà không yếu. Con ngươi
hẹp dài mang tinh quang,sóng mũi đẹp đẽ tinh xảo, môi hồng, làn da trắng như
tuyết, lại càng làm nổi bật hai gò má hơi chút ửng hồng khỏe mạnh, xinh đẹp hoa
mắt.
"Lạc Phong!" Liên Kiều vui mừng kêu hắn, thật không thể tin được có thể ở nơi
này nhìn thấy hắn, nếu không phải biết thân phận hắn là hoàng tử Phiên quốc,
nàng thật không dám nhận thức hắn. Chỉ là hắn không phải ở Cách Tát làm con tin
sao? Tại sao lại ở nơi này?
Lạc Phong không có ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là quỳ, chờ đợi Mục Sa Tu Hạ khai
ân để cho cả đám bọn họ bình thân.
Vốn cũng không có ý định làm khó những người này, nhưng khi thấy thái độ Liên
Kiều thân thiết như vậy vả lại không chút cố kỵ nào kêu tên tiểu tử thúi Lạc
Phong kia, Mục Sa Tu Hạ liền giận dễ sợ, ánh mắt âm lãnh phóng xạ khắp phạm vi
ba thước, nhóm người này quỳ, có Đế Vương, có phi tần, có hoàng thân, có quốc
thích, trong mắt hắn tất cả đều là bụi đất, chỉ cần hắn vung tay áo lên,tất cả
liền biến mất .
Tất cả mọi người chờ đợi hiệu lệnh của Huyết thái tử, không khí ngưng
đọng,những người quỳ gối ở phía dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Liên Kiều cảm
thấy không thú vị, có cần thiết phải làm cho người ta sợ thành cái bộ dáng này
không? Nàng đứng mệt quá!
Lặng lẽ kéo kéo vạt áo Mục Sa Tu Hạ, ý bảo hắn có chừng có mực. Thấy nàng
gương mặt không kiên nhẫn, hắn rốt cuộc buông tha.
"Bình thân!"
Này mới đúng chứ! Đem quốc gia người ta đánh cho thành nước phụ thuộc của
mình, còn cần thiết phải làm bộ dáng như vậy để lập uy danh không? Nhàm
chán!
Cùng Mục Sa Tu Hạ bước vào chủ điện, Quốc vương Phiên quốc cùng quần thần
theo đuôi phía sau
Mục Sa Tu Hạ ngồi ở chủ vị chính giữa điện, Liên Kiều ngồi ở bên trái hắn.
Quốc vương Phiên quốc dẫn cả đám đi lên hành lễ quân thần, coi như là để quen
biết lẫn nhau.
"Thần Lạc Đan mang theo các vị phi tần cùng hoàng tử, công chúa trong cung ra
mắt thái tử, thái tử phi điện hạ!"
"Bình thân, ban thưởng ngồi!" thanh âm Mục Sa Tu Hạ không nóng không lạnh
vang vọng ở trong điện uy nghiêm khiếp người.
Cả đám sau khi ngồi xuống, một phen hàn huyên khách sáo, đầy đủ lễ nghi cung
đình. Liên Kiều bất đắc dĩ đưa mắt liếc về hướng bóng dáng quen thuộc duy nhất
trên điện.
Nửa năm không thấy, hắn cao hơn, liếc mắt một cái chắc cũng khoảng 1m78. Cũng
đẹp ra không ít,thiếu niên ốm yếu không đầy đủ dưỡng chất khi đó giờ đã trở
thành một giai công tử tác phong nhanh nhẹn. Hắn đang ngồi lù lù bất động một
chỗ, rất có bộ dáng đang kiềm chế nha. Ha ha, rãnh rỗi nhất định phải cùng hắn
ôn chuyện.
"Liên nhi?" Ách, Mục Sa Tu Hạ giống như đang gọi nàng, hỏng bét, một lòng chỉ
chú ý nhìn trai đẹp Lạc Phong,cho nên khi hắn gọi nàng làm sao cũng không
biết.
Vội vàng trưng ra một nụ cười: "Điện hạ!"
Mục Sa Tu Hạ đã sớm phát hiện lòng của Liên Kiều không có ở đây, vả lại ánh
mắt lại hướng trên người Lạc Phong mà ngắm nhìn, nữ nhân này, quả thật muốn chọc
hắn tức chết. Lại nói tên Lạc Phong này, tốt lắm, đưa vương vị cho hắn ,hắn
không cần, lão tử trở lại liền ngoan ngoãn thoái vị, thật không biết là cá tính
hắn hèn yếu không dám hay vẫn là vì lấy đại cục làm trọng.
Ánh mắt thoáng nhìn, ý bảo Liên Kiều nhìn về phía nữ tử áo đỏ đang quỳ trong
đại điện.
"Vị này là Đức Trạch công chúa." Biết nàng mới vừa rồi hoàn toàn không nghe
thấy đoạn đối thoại trên điện, Mục Sa Tu Hạ tốt bụng nhắc nhở, giới thiệu cho
nàng.
"Đức Trạch công chúa." Ngổi trên cao Liên Kiều mỉm cười kêu, kỳ quái, sao tự
nhiên lại giới thiệu công chúa cho nàng biết?.
"Đức T