
ên nhi, gọi ta ——" hắn khàn giọng ở bên tai nàng dụ dụ dỗ.
"Ưm —— Hạ, thật khó chịu. . . . . ." Cả người như mất hồn , chỉ có thể mặc
cho hắn khống chế.
Khe khẽ đẩy vào một chút, hắn cũng rất khó nhịn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống,
nhưng hắn vẫn muốn nghe tới đáp án mình mong muốn.
"Nàng chỉ là của một mình ta, vĩnh viễn đều thuộc về ta, nói ——" hắn tàn nhẫn
rút ra.
"Ta là của chàng, ừ —— vĩnh viễn chỉ là của một mình chàng. . . . . . Hạ, ta
là của ngươi. . . . . ." Nàng vội vàng ôm lấy lưng của hắn, hai chân dùng sức
đem hắn tới thật gần mình.
"Còn tên Lạc Phong thì sao ?" trong lòng hắn khó nhịn vì nữ nhân xinh đẹp ở
trong lòng. Ở u cốc bồi hồi, nhưng lại không để cho nàng thỏa mãn.
Liên Kiều đã sớm mê muội tới mất đi thần trí, nơi nào còn nhớ rõ Lạc Phong là
ai, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ngưỡng thân chủ động nghênh đón.
"Trong lòng nàng có hắn?" Hắn sắp phát điên, ghen ghét làm cho hắn mù
quáng.
"Người nào? Ta —— Trong lòng ta chỉ có chàng, Hạ, Hạ, chỉ có chàng, không có
người khác. . . . . . Hạ. . . . . ."
"Nữ nhân, nhớ lấy lời nàng nói tối nay!"
Rốt cuộc chờ đến đáp án mà hắn muốn, hài lòng động thân, hắn đem lấy chính
mình to lớn nóng bỏng chôn sâu vào cơ thể nàng, lắp đầy khoảng trống trong nàng
, cũng thỏa mãn cơn kích cuồng của mình.
Điên cuồng luật động, cuồng mãnh kéo ra đưa vào, tóc ướt mồ hôi, dính trên gò
m rủ xuống ở trước ngực của nhau. Hắn muốn làm cho nàng phải vô lực chống đỡ,
như muốn bất tỉnh, thanh âm rên rỉ như có như không thở ra bên lỗ tai hắn chính
là thanh âm tuyệt vời nhất, tiêu hồn thực cốt. tiếng va chạm mạnh mẽ cùng tiếng
nam nhân thở gấp gầm nhẹ, ý thức như bị nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy, thân thể
dây dưa, giao hợp tạo ra điệu múa uyển chuyển vô biên. . . . . .
Chương 48: Tang Kỳ
"Liên nhi. . . . . ." Ôm lấy nàng, Mục Sa Tu Hạ cảm giác như mình đã có được
thiên hạ.
"Ừ. . . . . ." Liên Kiều mệt mỏi hướng trong ngực hắn ôm chặt một chút,chuẩn
bị lập tức đi tìm Chu công rồi.
"Vì Thanh Long đảm, cưới Đức Trạch là phương pháp tốt nhất." Mục Sa Tu Hạ từ
trước đến giờ làm việc luôn theo ý mình nay còn phải đi giải thích, vì đáy mắt
nàng bi thương.
"Tốt. . . . . ." Nàng bắt đầu mê sảng.
Thở dài, hắn ôm nàng càng chặt hơn, có một số việc, tổn thương làviệc khó
tránh khỏi, hắn cũng là bất đắc dĩ: "Điều kiện là, Đức Trạch phải có đứa con của
ta, Lạc Đan mới đem gan Thanh Long cho ta."
Nhìn tiểu nữ nhân đã ngủ say trong ngực, hắn vô lực thở dài. . . . . .
Tỉnh lại, nhiệt độ bên giường lạnh lẽo nói cho nàng biết, Mục Sa Tu Hạ đã sớm
rời đi. Lật người ngồi dậy, A Cổ cẩn thận từng li từng tí phục vụ ở bên người.
Tiểu nha đầu này đã làm qua cung nữ , tay chân rất nhanh nhẹn.
" Những tỷ muội kia của ngươi tên gọi là gì?" A Cổ đang chải đầu cho Liên
Ki
u thì nàng đột nhiên hỏi.
A Cổ sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, hai tay nắm chặt vui mừng
nói: "Nương nương thật sự muốn giúp A Cổ cứu họ sao?"
Mắt trợn trắng, Liên Kiều vô lực nói: "Không cứu thì hỏi ngươi làm gì!"
A Cổ hai mắt thật to ào ào chảy ra nước mắt, lập tức quỳ trên mặt đất, không
ngừng dập đầu: "Cám ơn nương nương, cám ơn nương nương!"
Liên Kiều thở dài đem nàng từ trên mặt đất kéo lên, đáng thương, trán đều
đỏ.
"Tốt lắm, tốt lắm, không phải chỉ là cứu mấy người tỷ muội của ngươi mà thôi,
có cần phải như vậy không? Nhìn ngươi xấu xí như vầy , ta lại không thích nha
đầu xấu xí tới phục vụ ."
Đuổi A Cổ đi, Liên Kiều tự hỏi nên như thế nào mới không để lại dấu vết mà
đem mấy cung nữ kia lại đây. Đi ra khỏi tẩm cung, biết được chỗ ở của Lạc Đan
quốc chủ, Liên Kiều hướng Kỳ Thánh điện đi tới. Trải qua một đoạn hành lang, lại
đụng phải một người.
Một người ăn mặc quái dị, đạo sĩ không giống đạo sĩ, hòa thượng không giống
hòa thượng , người này ót ngắn, lông mày rậm, mắt tam giác, mũi hơi lệch ra, lỗ
tai dài…….(…*bó chiếu*….nguyên khúc này che’m mỏi tay…..), răng hô vàng vàng lộ
ra ở ngoài môi, xấu xí, mặt không có bốn lượng thịt, bộ dáng bỉ ổi làm cho người
ta chán ghét. Trên người khoác một cái áo khoác lớn màu xám tro, không có đai
lưng, phía dưới mang một đôi giày la hán, ghim xà cạp. Thật sự không nhìn ra
được người nọ làm nghề gì, người kỳ quái như vậy cũng có thể đi lại tự do ở
trong cung??.
Người này nhìn thấy người đi tới là Liên Kiều, một đôi mắt tam giác to bằng
hạt đậu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thẳng tắp nhìn vào nàng, ánh mắt trắng
trợn giống như đang nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo nàng, khóe miệng cơ hồsắp
chảy ra nước miếng. Mặc dù cảm thấy loại chuyện mang ý dâm như vậy là thuộc về
hành vi cá nhân, nhưng bị đối tượng như vậy mang ý dâm, Liên Kiều thật sự có
chút không chịu nổi, không khỏi bước chân nhanh một chút, hy vọng có thể nhanh
chóng rời đi phạm vi tầm mắt của người này.
"Thái tử phi nương nương xin dừng bước!" chỉ là gặp thoáng qua, không nghĩ
tới người này cư nhiên gọi nàng.
Dừng lại, xoay người, Liên Kiều nghi ngờ nhìn hắn, người này biết nàng? Hiện
tại nàng cũng có thể được xem là danh nhân, nhưng cổ đại lại