
rạch tham kiến thái tử phi nương nương!" Ngẩng đầu lên, quả nhiên là
quốc sắc thiên hương, mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp mà diễm lệ, một
đôi mắt to trong suốt,linh động làm cho người ta phải đắm chìm, một thân quần đỏ
hồng y càng làm nổi bật lên vị công chúa hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp quyến rũ
này!
Mục Sa Tu Hạ khóe miệng mang theo nụ cười mê hoặc không nhanh không chậm
tuyên bố: "Từ hôm nay Đức Trạch công chúa chính là trắc phi của Bổn vương."
Ngược lại nhìn về phía Liên Kiều, ánh mắt trầm trầm lành lạnh: "Liên nhi, nàng
lại có thêm một người tỷ muội!"
Lần này Liên Kiều không thể bảo trì bình thản giống như lúc ban đầu hắn cưới
Vi Nhi công chúa, dù sao lúc này tình cảm của nàng đối với hắn không giống lúc
trước, đã đem tình yêu chính mình cho hắn, lại phải trơ mắt nhìn nam nhân mình
yêu thích cưới một người con gái khác, nàng thật sự không biết phải đối măt như
thế nào.
Vốn không phải là không tin tình cảm của Mục Sa Tu Hạ, người nam nhân kia đã
từng dùng tánh mạng tới trao đổi tự do của nàng, nàng dĩ nhiên tin tưởng hắn đối
với nàng là thật lòng, chỉ là nàng cũng đã bỏ ra tình cảm chân thành của bản
thân!
Nhưng sao mà nữ tử muốn giới thiệu cho Mục Sa Tu Hạ cũng càng ngày càng
nhiều? Mà hắn hình như ai đến cũng không cự tuyệt. Mặc dù rõ ràng làm một thái
tử,có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vậy mà quan tâm sẽ bị loạn, trước
kia nàng có thể không nhìn, có thể không quan tâm, có thể cười trừ, nàng bây giờ
lại không làm được như vậy nữa rồi.
Nụ cười mất tự nhiên giắt trên mặt, cũng không chạy trốn ánh mắt lợi hại của
Mục Sa Tu Hạ, phản ứng của Liên Kiều đã làm cho hắn hài lòng, ít nhất nàng không
phải hoàn toàn bàng quang.
Lúc nào thì tan cuộc nàng cũng không biết, chỉ là thẩn thờ theo Mục Sa Tu Hạ
đi tới tẩm cung nghỉ ngơi, mà tên đầu sỏ gây nên cư nhiên phân phó người tới
phục vụ đồ ăn liền bỏ lại nàng mà đi, nghĩ đến hắn đi thăm người tình mới. Dĩ
nhiên, trên cái thế giới này từ trước đã như vậy chỉ thấy người mới cười, nào
nghe người cũ khóc. Chỉ là lòng của nàng cũng đã không tìm lại được nữa
rồi.
Nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được . Lúc
này chợt nhớ tới tiểu nữ hài mà mình đã cứu lúc trước. Để cho người dẫn nàng
tới, trong vẻ mặt A Cổ hình như vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ tới cuộc nói chuyện sáng nay,trong lòng có chút phiền muộn, Liên Kiều
đùa trước vẻ mặt hoảng hốt của tiểu cô nương: "A Cổ, ngươi là đang sợ cái gì
đây? Nơi này cũng sẽ không có người ăn ngươi!" Nhớ tới lời nói buổi sáng của
nàng, Liên Kiều cảm thấy buồn cười.
A Cổ hoảng sợ, con ngươi vội nhìn quanh bốn phía, cả người đã co lại thành
một đoàn.
Liên Kiều cảm thấy có cái gì đó không đúng, tiểu cô nương này không phải là
đầu óc có bệnh xấu gì đi! Đi tới, muốn kéo nàng, không ngờ nàng vừa lớn tiếng
gọi,vừa há mồhướng trên tay nàng cắn tới, Liên Kiều cả kinh, một cái tát vung
xuống, đánh nàng té xuống đất, may là nhanh tay, nếu không mu bàn tay sẽ bị nàng
cắn ra dấu răng.
Chỉ là một tát này cũng làm cho tiểu cô nương thức tỉnh, mở một đôi mắt to,
cầu xin thương xót nhìn tới Liên Kiều, nức nở: "Nương nương, nơi này quả thật có
yêu quái ăn thịt người, này, này Hoàng đế chính là yêu quái ngày ngày ăn thịt
người, uống máu người nha! Ba tháng trước, ta từ trong chiến loạn thật vất vả
lắm mới có thể từ trong cung trốn thoát, khá hơn bọn tỷ muội một chút, tất cả
bọn họ đều bị Hoàng đế ăn, ăn nha!"
Liên Kiều nghe được âm thầm kinh hãi, nơi này sẽ không phải tà môn như vậy
đi!
"Ngươi nói Quốc vương nơi này ăn thịt người, uống máu người?"
A Cổ liều mạng gật đầu, quỳ đi tới trước mặt Liên Kiều, khóc đến hoa lê vũ
đái: "Nương nương cứu mạng a! A Cổ còn có rất nhiều tỷ muội đều còn ở trong cung
chưa kịp trốn ra , chỉ sợ, chỉ sợ họ cũng là chạy trời không khỏi nắng a!"
Cái này muốn nàng làm - sao? Nàng là thái tử phi Cách Tát, một người khác là
quốc chủ Phiên quốc, bắn đại bác cũng không sánh kịp, nàng làm sao có thể đi hỏi
tội của hắn, cứu những cung nữ kia, huống chi theo như lời nói của A Cổ cũng
không nhất định là sự thật, mọi việc còn cần phải điều tra rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, Liên Kiều trong lòng liền có so đo, trấn an A Cổ, làm cho
người ta dìu nàng đi xuống nghỉ ngơi, liền lặng lẽ rời khỏi tẩm cung. Có lẽ có
một người có thể giải đáp bí ẩn này cho nàng.
Hỏi rõ tẩm cung của Lạc Phong, Liên Kiều liền hướng Trầm Hương điện đi tới.
Cũng không phải là nàng thích lo chuyện bao đồng, thật ra thì nàng không quan
tâm nhất chính là những chuyện như thế này, chỉ là nếu không tìm cho mình một
chút chuyện để làm, một người ở trong tẩm cung to như vậy, nàng sợ mình sẽ suy
nghĩ lung tung, tinh thần sẽ hỏng mất.
Trong Trầm Hương điện, đèn dầu sáng rỡ, nghĩ đến tên tiểu tử kia còn chưa đi
ngủ. Sau khi cho người vào thông báo, liền có người mời nàng vào điện.
"Thần ra mắt thái tử phi nương nương!" Vừa vào điện đường, Lạc Phong liền tại
cửa quỳ xuống đất chào đón.
Liên Kiều không thích bộ dáng này của hắn, nghênh ngang đi tới ngồi ở vị