
ù oán phải trả là nguyên tắc xử sự của nàng.
"Hắn là gian tế, chính là bọn họ thông đồng Long Tiêu bắt ta đi." Liên Kiều
điềm tĩnh nói cho hắn biết sự thật.
Mục Sa Tu Hạ chấn động toàn thân, hai mắt màu lam lạnh lẽo dần dần sinh ra
hai luồng lửa giận . Đáng chết, lại là bọn họ giở trò quỷ, hắn lại hồn nhiên
không biết. Mục Sa Tu Hạ thẹn quá thành giận hướng cột giường đánh một quyền,
cây cột gãy lìa, thật may là còn có ba cây chống, nếu không sẽ không chống đỡ
được. Hắn tức giận không phải vì mình thua thiệt, mà là giận chính mình lại bị
hai người này xem hắn như heo chó không biết gì, đùa giỡn xoay quanh. Tức hơn
nữa là lại để Liên Kiều chịu khổ nhiều như vậy, thiếu chút nữa để cho Hoàng đế
giả kia làm nhục nàng. Hắn nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đắt, cái chết
hình như quá tiện nghi cho họ, hắn tức giận đến đỏ mắt.
Liên Kiều có chút lo lắng nhìn đến ba cây cột giường, lo lắng hắn đang trong
lúc tức giận sẽ đem đánh gãy hết. Vì phòng ngừa mình bị cột giường đập trúng,
nàng uốn éo người, cố gắng từ dưới thân hắn tránh ra.
"Oh! Đáng chết. . . . . ." Liên Kiều lo lắng giãy dụa, khiến Mục Sa Tu Hạ lập
tức có phản ứng. Đôi mắt như có lửa trợn trừng nhìn tiểu nữ nhân muốn trốn
thoát, một phát bắt được cái chân mịn màng kéo lại.
"A ——" Liên Kiều cả kinh thét chói tai, "Buông ta ra ——" nói xong không quên
dùng chân đạp hắn.
Giữ chặt đôi chân đang đạp loạn của nàng , hắn căm tức nhìn nàng: "Lá gan
càng lúc càng lớn, thậm chí đụng cũng không cho ta!" Hắn liền tức, tại sao mỗi
lần hắn muốn yêu nàng, nàng liền bày ra một nét mặt bị ức hiếp, chẳng lẽ kĩ
thuật của hắn không đáp ứng được nàng? Ý niệm này làm hắn rất bị đả kích .
"Cái đó. . . . . ." Con mắt đảo vòng tròn, Liên Kiều cực kỳ uất ức nhỏ giọng
nói: "Nơi này sắp sập rồi!"
Hắn tà tứ nâng lên khóe môi, một tay ôm lấy nàng, đặt nhè nhẹ ở trên giường,
nói: "Tối nay chúng ta đổi chỗ khác."
Không cho nàng cự tuyệt, hắn chợt ngậm môi của nàng, nuốt đi tiếng kháng nghị
rên rỉ của nàng, bởi đó trước mây mưa mà thân thể lại nhạy cảm, không ch được
hắn càn rỡ trêu chọc, cả người nàng run rẩy. Động thân một cái, hắn tiến vào
trong cơ thể nàng, cái bàn với độ cao thích hợp để cho hắn càng thêm nhẹ nhõm
công kích mềm mại của nàng, chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng tốt, tối nay hắn muốn đem
nhớ nhung đòi lại tất cả. . . . . .
Ngày thứ hai, Mục Sa Tu Hạ cũng không mang theo Liên Kiều trở về Thượng Kinh,
mà trực tiếp tiến về phía Đô thành Phiên quốc —— Lạc Thành.
"Vì sao lại đến đó?" Ngồi ở trong xe ngựa, Liên Kiều vừa bóc vỏ trứng luộc
không ngừng xoa vết bầm hôm qua Mục Sa Tu Hạ lưu lại, thậm chí còn có dấu răng,
người này quá không biết thương hương tiếc ngọc. Vừa không hiểu hỏi tên đầu sỏ
gây chuyện, thật là kỳ lạ, người này trước kia không phải đặc biệt thích khoe
khoang sao? Vào lúc này sao lại không nói gì?
"Có chuyện!"
Nói nhảm, không có việc gì chẳng lẽ đi du lịch à! Bất mãn trừng mắt nhìn hắn,
người này đến ban ngày liền thay đổi thành dáng vẻ đáng đánh, lạnh lùng, bá đạo,
bất cận nhân tình, trên mặt hận không được dán lên chữ —— Người lạ chớ tới gần!
Phải giữ vững hình tượng thái tử uy nghiêm cao cao tại thượng, tiếc chữ như
vàng, nhiều lời một chút cũng không muốn.
"Ta muốn cưỡi ngựa!" Ở trong xe ngựa buồn bực phải, Liên Kiều đột nhiên nói
ra yêu cầu, thật sự không muốn cùng cục nước đá ở cùng một chỗ!
Nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn lại cuốn sách trong tay, nhẹ bật
ra hai chữ: "Không được!"
Ác. . . . . . Con ngươi oán độc nhìn sách trong tay hắn , nhìn, nhìn, giống
như không nhìn sẽ mù mất! Chết tiệt, lúc nào thì thích đọc sách rồi? Buồn bực!
Hắn nói không được thì không được sao? Nàng dầu gì cũng là thái tử phi, cưỡi
ngựa không có ai phản đối đi! Mặc kệ, bò dậy chui ra ngoài xe, sau lưng một
giọng nói rảnh rang vang lên.
"Nếu như nàng không muốn một thân vết bầm bị người ta nhìn thấy, để cho người
tưởng tượng thì cứ ra, dù sao ta sẽ không ngại!"
Ách. . . . . . Một câu nói khiến Liên Kiều dừng động tác lại. Sau đó quay đầu
lại căm tức nhìn hắn, hung hăng nhìn! Hắn cố ý! Rõ ràng khi dễ nàng, được, ở nơi
này hắn lớn nhất, nàng nhịn!
Thật ra thì phong cảnh dọc đường thật là không tệ, ngồi ở trong xe ngựa gặm
dưa, khoan thai tự đắc hưởng đại thảo nguyên thụ mênh mông bát ngát thật sự vừa
lòng! Có lẽ như vậy mới để cho người thoải mái! Trừ Mục Sa Tu Hạ tỉnh táo, một
chút cũng không đáng yêu. Rồi sau đó mấy ngày bởi vì phải lên đường, Mục Sa Tu
Hạ cùng với nàng cũng chỉở trong xe, cũng bận tâm tướng sĩ bên ngoài nhiều như
vậy, cho nên không thể đụng nàng. Cũng làm cho Liên Kiều nhẹ nhõm không íường đi
nửa tháng sau đại đội nhân mã đã tới Lạc Thành.
Quân trông coi Lạc Thành mở cửa thành ra hoan nghênh Huyết thái tử vào thành,
bất quá Liên Kiều thấy rằng, nhóm người hoan nghênh bọn họ trên đường chỉ có
quân Cách Tát, dân chúng Phiên quốc dường như không quá quan tâm đến bọn họ,
cũng phải thôi, chiếm lĩnh quốc thổ của người ta, không cầm dao chém ngươi đã là
tốt lắm rồi, còn kỳ vọng người khá