
tìm được nhiều, rất nhiều thứ bất
đồng, liệt kê được từng ly từng tý những điểm tốt của nàng.
Hắn biết, hắn dùng thân phận Đế Vương để bắt giữ nàng, hắn giam lỏng nàng
phía hậu cung nhưng nàng vẫn sống một cách cực kì thuận buồm xuôi gió, , nàng
dám cùng hắn nói điều kiện, ôm nàng vào trong lòng ngực khiến hắn không kiềm hãm
được . . . .
Hắn cười khổ, đêm hôm đó, hắn mặc dù uống nhiều mấy chén, nhưng cũng không
say rượu, lại mặc cho mình như tên háo sắc mà nghĩ muốn xâm phạm nàng. Trong
hoàng cung này, và cả thiên hạ này đều là của hắn, muốn một nữ nhân lại luân lạc
tới mức phải dùng sức mạnh.
Hắn nghĩ hắn đã đến được gần nàng,thì lại cách nàng càng ngày càng xa, hắn
nghĩ hắn đã lấy được nàng, hắn lại dùng phương pháp sai lầm, hắn nghĩ hắn rất
yêu nàng, lại mềm yếu không dám nói một chữ, hắn đang đứng trước mặt nàng, hèn
mọn mà đáng thương. Hắn đang ghen ghét nam nhân có tên gọi là Mục Sa Tu Hạ đó,
điên cuồng ghen tỵ hắn. Đem nàng giam lỏng,hắn vốn không mong đợi Mục Sa Tu Hạ
sẽ tới cứu nàng. Khi Trát Tạp Vương Gia đưa một phonh mật hàm đến, hắn biết hắn
sẽ tới, đây thật là thu hoạch ngoài dự đoán. Bày Thiên La Địa Võng, hắn muốn Mục
Sa Tu Hạ chết, hắn đã được như nguyện, nhưng vẫn lại như cũ, vẫn không chiếm
được nàng.
Nàng đang ở trong ngực hắn, vậy mà sao cách hắn thật là xa, thật là xa. . . .
. .
Hơi thở ấm áp phảng phất qua gò má nàng, ấm áp ôm nàng trong ngực làm nàng
quyến luyến, cánh tay bền chắc, có lực bắp đùi, căng đầy mà thân mật cố định
thân thể của nàng.
Cảm giác này —— rất quen thuộc, làm nàng nhớ nhung, làm nàng quyến luyến. Đây
là chỉ là một giấc mộng, chỉ có ở trong mộng mới có thể quên mất thực tế tàn
nhẫn, mới có thể đem tất cả trở nên tốt đẹp như vậy.
Nàng tham luyến sự ấm áp này, nàng say mê sự ấm áp này, nàng nguyện được
không tỉnh lại.
"Hoàng thượng, nên lâm triều rồi !"
Mộng đẹp trong nháy mắt đã sụp đổ, đột nhiên thanh âm tới, đem nàng đạp thẳng
vào vực sâu không đáy.
Trợn trừng hai tròng mắt, nghiêng đầu, nàng thấy được Long Ứng đang thương
tiếc cho đôi tròng mắt của nàng.
"Đêm qua, nàng đông cứng rồi. . . . . .
"Pằng ——" dấu năm ngón tay rõ ràng khi ngọc nhan tuấn mỹ của hắn hiện lên,
nhìn thấy mà ghê.
"Nàng. . . . . ." Lật người ngăn chặn nàng, một tay cố định hai trụ cổ tay
của nàng, một tay bóp chặt cổ nàng, nữ nhân này, dám đánh hắn, hắn giận mù
quáng, không ngừng tăng lực của bàn tay.
Liên Kiều bị siết đến thở không nổi, cặp mắt vô lực lật cao, lộ ra tròng
trắng mắt.
"Cầu xin trẫm, nàng cầu xin, trẫm liền thả nàng!" Hắn hung tợn uy hiếp.
Nhưng mà hắn đợi không được, chỉ thấy con ngươi của nàng không ngừng phóng
đại, phóng đại. . . . . .
Cho đến khi nàng không còn giãy giụa nữa. . . . . .
Hắn đột nhiên thức tỉnh, buông tay ra, con ngươi không ngừng co rút lại, thật
lâu, thật lâu sau, hắn ngừng thở, tay run run dò hơi thở của nàng. . . . . .
Thở ra một hơi thật dài, hắn chán nản lật người xuống giường, lảo đảo rời đi.
. . . .
Long Ứng khi nào,nàng không biết, khi nàng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng
nóng như lửa thiêu.
Mí mắt thế nào cũng không mở ra được, miệng đắng lưỡi khô, tay chân vô
lực.
A, nàng đang muốn chết đi, chết chứ không phải là loại cảm giác này, tra tấn
như vậy, đối với tử vong mà nói thì thật là dài, còn tử vong chỉ là một cái chớp
mắt,chỉ là một luồng lưu quang loé lên,như thế thì nàng có thể nhịn mà chết
Cứ mãi hôn mê, sốt cao, Liên Kiều chỉ là muốn ngủ. . . . . . Ngủ. . . . .
Bên tai thỉnh thoảng sẽ nghe được mấy tiếng gầm nhẹ.
"Sao nàng vẫn còn chưa tỉnh? Tại sao còn chưa có chuyển biến? Các ngươi .. đồ
ăn hại này . . . . ."
"Ba ngày rồi, các ngươi để cho nàng ngủ ba ngày, có phải các ngươi cũng chỉ
muốn sống ba ngày hay không?"
"Tối nay nếu nàng vẫn chưa tỉnh, các ngươi cũng không cần sống nữa. . . . .
."
Tên suốt ngày làm phiền người khác,om sòm cả lên rốt cuộc đã biến mất,nàng
tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng thõa mãn, tiếp tục ngủ say. . . . . .
Ngươi cam tâm ngủ dài như vậy sao? Đồ nữ nhân hèn yếu, ta còn tưởng rằng
ngươi không giống, đáng tiếc, ngươi cuối cùng cũng giống tất cả nữ nhân khác,
các ngươi đều là một dạng nhát gan, hèn mọn, chỉ biết ở dưới thân nam nhân mà
thừa hoan, Ha ha ha...!
Ngươi làm cho ta khinh bỉ, nam nhân chết rồi, người nam nhân kia vì cứu
ngươi, mà chết! Thật là một nam nhân đáng thương, đã từng là một người làm mưa
làm gió, đánh đâu thắng đó, cuối cùng, vì ngươi mà chết! Ngươi lại chỉ muốn
chết, cái chết của hắn đổi lấy cái chết của ngươi!. Điều này có thể không coi là
câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian sao?
Trong lòng ngươi hãy tự hỏi, ngươi có tư cách để chết sao?"
Người nào? Là ai? Ai đang nói chuyện ở bên tai nàng? Liên Kiều cố hết sức để
mở mắt ra, nhưng giống như có vô số dây leo bám lấy nàng,càng giãy dụa,dây leo
quấn càng chặt, nàng cố một chút, nghĩ xem người nói chuyện là ai, nhưng không
giãy thoát được. . . . . .
"Nếu như ta mà là ngươi, ta tuyệt không làm cho mình sống hèn mọn như vậy,
heo chó cũng không bằng, người nào làm thươ